Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 245
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:16:57
Lượt xem: 18
Chương 245:
Tống Sở nói thẳng: "Chúng cháu cũng chỉ có 180 tệ, có thể mua được cái nào?"
Chỉ có 180? Đứa nhỏ nhà ai xa hoa như thế?! Người bán hàng nhìn người làm cha là Tô Chí Phong.
Tô Chí Phong yên lặng nhìn đồng hồ trong cửa hàng, dù sao ông cũng không có nhiều tiền như vậy.
Người bán hàng lấy ra một chiếc đồng hồ đeo tay Hoa Mai. "Cái này cũng tốt, giá là 185 tệ. Nhưng nay là mùng 1 tháng 5, ngày quốc tế lao động. Bên cửa hàng bách hoá giảm giá cho các cháu, còn 179 tệ."
Tống Sở nghiêm túc nhìn chiếc đồng hồ đeo tay kia một cái, dây đồng hồ bằng da, mặt sau đồng hồ còn có một hình hoa mai. Nhưng so sánh với những chiếc cao cấp khác trong cửa hàng, chắc chắn không thể so được.
"Anh Tiểu Bác, chúng ta mua cái này đi. Để mẹ đeo tạm, đợi sau này kiếm được nhiều tiền, lại mua cho mẹ cái tốt hơn."
Giang Bác gật đầu.
Người bán hàng: “...” Đây rốt cuộc là con nhà ai?
Tống Sở bỏ tiền cùng phiếu đồng hồ ra, cuối cùng cũng lấy được đồng hồ cho mẹ.
Nói thật, lúc còn chưa mua, cảm thấy không bằng những chiếc đồng hồ rất đắt tiền kia. Thế nhưng sau khi cầm trong tay, đột nhiên cảm thấy càng nhìn càng đẹp.
"Chắc chắn mẹ sẽ thích." Tống Sở cười tủm tỉm nói.
Trong lòng Tô Chí Phong cũng cảm thấy vui mừng, bọn nhỏ đều hiếu thuận như thế, con ruột cũng chưa chắc được như thế.
TBC
Trong lòng của ông cũng cảm kích hai đứa nhỏ này, nếu như không có bọn chúng, khả năng cả đời này Mã Lan đều sẽ tiếc nuối.
"Đúng, mẹ các con nhất định sẽ thích."
Tô Chí Phong mua túi xách cho Mã Lan thì đơn giản hơn.
Túi da đến từ Thượng Hải, được làm rất tinh tế.
Lúc này mọi người chưa có yêu thích túi da như vậy, rất nhiều người cảm thấy túi vải quân đội màu xanh còn thời thượng hơn so với túi da.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-245.html.]
Nhưng hình như Mã Lan rất thích với những thứ bằng da. Luôn nói da bây giờ rất thật.
Sau khi mua quà xong, Tô Chí Phong dẫn hai đứa nhỏ đi đến nhà hàng Quốc Dân: "Quay về nếu như mẹ các con có nói cha chuyện giấu tiền riêng trong nhà, các con phải nói giúp cha,cha đã mời các con ăn cơm rồi đấy."
Tống Sở nói: "Cha yên tâm đi, cắn người miệng mềm, con sẽ giúp cha, hơn nữa con cảm thấy mẹ cũng không phải thật sự tức giận."
Tô Chí Phong cười nói: "Sao con lại biết?"
"Vậy cũng không phải, con cảm thấy mẹ đang làm nũng với cha. Bà ấy muốn cha dỗ dành, con gái đều thích người khác dỗ dành."
Tô Chí Phong giật mình: "Con gái, sao con biết nhiều thế? Con tuổi còn nhỏ, đừng nghĩ nhiều như vậy." Thực sự lo lắng con gái nhà mình trưởng thành sớm.
Tống Sở nói: "Bởi vì con cũng là con gái, con cũng thích được người khác dỗ dành. Cha xem, không phải mỗi lần mẹ nghe con nói êm tai, đều rất vui vẻ sao."
Tô Chí Phong nhẹ nhàng thở ra.
Giang Bác cau mày, có chút khó xử.
Khi ba người trở lại huyện, Mã Lan vẫn chưa về.
Bọn họ đã hứa giữ bí mật, tạm thời không nói, chờ ngày sinh nhật thì mới nói ra.
Đối với sinh nhật mình, trước giờ Mã Lan đều không để ý. Lúc ở nhà ông cụ Mã, không thể tổ chức sinh nhật giống như hiện đại. Có thể ăn cơm no đã tốt rồi, ai còn có tâm tư tổ chức sinh nhật.
Nhưng kể từ sau khi kết hôn với Tô Chí Phong, hàng năm Tô Chí Phong đều sẽ tổ chức sinh nhật cho bà, cho nên trong lòng bà vẫn có chút chờ mong.
Vậy mà năm nay Tô Chí Phong cũng không biểu đạt một chút ý tứ, giống như đã quên mất.
Đến một ngày trước sinh nhật, cũng không biểu đạt một chút nào.
Buổi tối lúc đi ngủ, Mã Lan đều rầu rĩ không vui.
Tô Chí Phong giả vờ như không biết, chờ sau khi Mã Lan ngủ, lén lút từ trên giường đứng dậy, đem chiếc túi đã mua bày ở trên tủ đầu giường. Sau đó cũng đặt tờ giấy của Tống Sở đã viết và đồng hồ ở trên tủ đầu giường.
Ngày hôm sau, khi Mã Lan tỉnh dậy Tô Chí Phong đã rời giường từ sớm, nhìn giường chiếu lạnh như băng bà nhịn không được "hừ" một tiếng, đang định rời giường chuẩn bị bữa sáng cho bọn nhỏ thì thấy đồ vật đặt ở trên bàn, còn có tờ giấy viết rất rõ bằng bút màu: "Mẹ, sinh nhật vui vẻ, chúc mẹ mãi mãi trẻ trung xinh đẹp, Tiểu Bác và Sở Sở yêu mẹ."