Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 24
Cập nhật lúc: 2024-09-23 20:38:13
Lượt xem: 14
Chương 24:
Từ Mỹ Lệ cười nói: "Đây là việc lớn của nhà chúng ta, con lại là dâu cả nếu con không sốt sắng thì mới là không đúng.”
Bà nội Tô đúng là có chút không tin lời quỷ quái mà bà ta nói, bình thường bà cụ cũng gần như không bao giờ để ý đến chuyện vặt vãnh của ba người con dâu. Nhưng bây giờ, điều quan trọng nhất với bà cụ chính là đi tìm người con trai thứ ba và xem thử hai đứa trẻ mà họ nhận nuôi trông như thế nào.
Vì vậy bà cụ nhanh chóng chạy vào trong nhà thay quần áo.
Từ Mỹ Lệ hỏi: “Mẹ, mẹ không tìm cha ạ?”
TBC
“Ông ấy ra ngoài đi dạo rồi, chúng ta mau đi thôi.” Bà nội Tô xách túi xách nhỏ đi theo con dâu ra cửa.
Hai người đi thẳng đến ký túc xá của trường trung học.
Mã Lan và Tô Chí Phong hôm nay cũng xin nghỉ.
Dù sao thì hai đứa nhỏ cũng vừa mới đến nhà, có rất nhiều thứ phải mua. Mà đã đem về rồi thì phải dần làm quen với chúng, không thể cứ để bọn nhỏ một mình ở nhà mà không quan tâm được.
Cho nên mới sáng sớm hai người dậy nấu cơm ăn, tắm rửa sạch sẽ cho con sau đó đi cửa hàng bách hóa mua đồ.
Không nói đến những cái khác, quần áo tất nhiên cần phải mua mới, bộ đồ hai đứa nhỏ đang mặc là đồ cũ ở đồn công an.
Đặc biệt là cô gái nhỏ đang mặc quần áo của con trai, một đứa nhỏ xinh đẹp như vậy sao có thể để bị bộ quần áo kia chôn vùi che lấp.
Nhìn lại số vải trong nhà, Mã Lan cảm thấy may mắn vì tháng này bà chưa chưa may bộ quần áo mới nào, hiện tại vừa đủ may quần áo mới cho con.
Giang Bác và Tống Sở ngồi vào chiếc bàn nhỏ và ngoan ngoãn ăn phần cơm của mình. Tống Sở ăn từng ngụm lớn, còn Giang Bác nhai chậm rãi và rất đều đặn, như thể được đo bằng một dụng cụ chính xác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-24.html.]
Tống Sở vừa ăn, vừa nịnh nọt: “Mẹ, ăn ngon thật.”
Thực ra cũng không phải đồ ngon gì chỉ là bánh ngô mà thôi nhưng Tống Sở chưa bao giờ được nếm thử cho nên thấy nó rất ngon.
Mã Lan nghe thấy lại bắt đầu đau lòng cho đứa nhỏ, chỉ mới ăn ít thức ăn đơn giản này mà đứa nhỏ đã vui vẻ như vậy chắc hẳn lúc trước đã chịu rất nhiều cực khổ. “Ngon thì ăn nhiều một chút.”
Tống Sở ở dưới gầm bàn đá chân Giang Bác ra hiệu, Giang Bác nuốt thức ăn trong miệng xong cũng nói với Mã Lan: "Cảm ơn mẹ.”
Hoa Mã Lan cười nói: “Đều là người nhà cả, cảm ơn cái gì?”
Tống Sở nói: “Mẹ và cha cũng ăn đi.”
Mã Lan nhìn về phía Tô Chí Phong đang bận rộn ngoài hành lang cười nói: “Chí Phong, con gái ông gọi ông ăn cơm kìa.”
"Đến đây đến đây.” Tô Chí Phong đi tới với gương mặt tràn ngập vui vẻ, làm xong cơm chiều thì bếp lò bên ngoài cũng phải bịt lại nếu không sẽ không an toàn.
Gia đình bốn người đang ăn cơm thì có tiếng gõ cửa.
Tống Sở vội vàng đi mở cửa, trong sách có nói nếu ăn nhờ ở đậu nhà người ta thì phải làm việc chăm chỉ, như vậy mới được người ta yêu quý.
Dáng người cô lúc này vô cùng nhỏ nhắn, cửa vừa mở ra chỉ nhìn thấy được bụng của người ở ngoài, ngẩng đầu nhìn lên mới thấy một bà cụ và một bà bác.
Hai người đứng ở ngoài thấy cửa mở nhưng lại không thấy người mở, thay vào đó, họ thấy Tô Chí Phong và Mã Lan đang ngồi ăn cơm cùng với một cậu bé.
"Xin hỏi bà tìm ai ạ?” Tống Sở đặc biệt lễ phép mà hỏi.
Bà nội Tô nghe thấy giọng nói liền cúi đầu xuống nhìn, lập tức nhận ra rằng có một bé gái mở cửa, mắt to tròn, môi đỏ mọng trông rất đáng yêu.