Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 233
Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:13:45
Lượt xem: 19
Chương 233:
Đương nhiên, trên mặt ông ta chuyên nghiệp tỏ ra bình thường nói: "Cam đoan hoàn thành nhiệm vụ!"
Nhà máy thép trong huyện đều có nguyên liệu, các vật liệu nhanh chóng được lắp ráp.
Giang Bác hoàn thành xong bản vẽ thiết kế.
Có điều anh chưa từng hình dung dây chuyền sản xuất ra sao, chỉ là sử dụng các công thức trong đầu để tính toán kết quả phản ứng của những nguyên tố hóa học này.
Phân bón hóa học nên được điều chỉnh phù hợp với điều kiện môi trường và cây trồng tại địa phương, dựa trên điều kiện đất đai và sự phát triển của cây trồng ở huyện Bình An, Giang Bác đã tìm ra loại sản phẩm hóa học nào cần thiết để thúc đẩy sự phát triển tốt hơn.
Bằng cách đảo ngược kết quả, suy luận ra phản ứng bắt buộc thông qua để có được phân bón này, mà phản ứng này lại cần được sinh ra trong hoàn cảnh nào.
Từng bước một, trong đầu đã mô phỏng toàn bộ dây chuyền sản xuất.
Trong đó tính toán quá trình, ở người khác xem ra phức tạp vô cùng, cần vô số lần tính toán, vô số lần thí nghiệm mới có thể tính ra được.
Giang Bác tốn khá nhiều thời gian cho mấy tiết học ở trên lớp.
Thời gian rảnh còn lại, anh bèn sử dụng trong việc hoàn thành bản vẽ, lại rút một chút thời gian ít ỏi bổ túc thêm kiến thức giáo viên dạy trên lớp cho Tống Sở.
"Anh Tiểu Bác, anh không cần lo lắng cho em, anh cứ làm việc chăm chỉ, em có thể tự học, anh làm xong có thể dạy em học mà."
TBC
Tống Sở biết Giang Bác tập trung làm việc như vậy là đang muốn kiếm thêm lương thực cho cả nhà, cô không muốn cản trở Giang Bác.
Giang Bác nói: "Còn sớm, em nghỉ ngơi đi."
Tống Sở đáp: "Vậy anh cũng nằm xuống nghỉ chút."
"Không muốn." Giang Bác lắc đầu, anh chỉ muốn ở cùng Sở Sở một lát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-233.html.]
"Anh muốn chỉ bài cho em."
Tống Sở trong lòng cảm động không thôi, cảm thấy anh Tiểu Bác thật tốt bụng: "Anh Tiểu Bác, anh thật tốt. Anh cố gắng giúp mọi người như vậy, còn giúp thêm em. Em cũng cố gắng học tập, sau này kiếm tiền mở phòng thí nghiệm cho anh." Giang Bác vui vẻ gật đầu: "Được."
Anh phát hiện, chỉ cần cật lực tạo ra vật dụng gì, Sở Sở sẽ rất quan tâm anh.
Vì tâm trạng tốt nên Giang Bác dốc hết sức làm việc chăm chỉ hơn. Lần này, không có sự chậm trễ ngày nào, không bao lâu một chuỗi sản xuất phân bón thử nghiệm đã xuất hiện.
Bản vẽ sau đó được đưa cho nhà máy cơ khí.
Huyện trưởng Lữ sắc mặt nghiêm nghị, sợ đây là chuyện cần giữ bí mật.
Xưởng trưởng Cổ nói: "Không cần đâu, dù sao cũng liên quan đến ngành nông nghiệp, không giống công nghiệp dễ bị người ta lăm le tới, trước tiên chúng ta cho sản xuất, để cố vấn Tô thực hành thí nghiệm."
Huyện trưởng Lữ yên tâm, phấn khích nói: "Lần này nếu thật sự có thể thành công, tôi sẽ mở một nhà máy sản xuất phân bón trong huyện, cả nước các nơi đều tìm chúng ta mua phân bón."
Xưởng trưởng Cổ cũng nghĩ điều đó rất hay: "Vậy sau này trong nhà máy chúng ta sẽ chuyên sản xuất dây chuyền sản xuất phân bón hóa học, khắp nơi trên cả nước sẽ tìm đến chúng ta để mua dây chuyền sản xuất."
Hai người nhìn nhau, nhất trí cười một trận sảng khoái.
Sẽ mất khá nhiều thời gian để dây chuyền sản xuất này có thể đi vào hoạt động, rất nhiều máy móc đều cần sắp xếp rồi mới có thể sử dụng.
Cho nên mãi đến đầu tháng ba, bên chỗ xưởng cũng chưa bàn giao xong. Thay vào đó, cuốn sách của Tống Sở đã được xuất bản.
Vì thành tích tập đầu tiên tốt nên tập tiếp theo không cần phải quảng bá gì cả. Sau khi biết tin sách đã ra mắt, đám nhỏ tranh nhau mua, so với tập đầu còn hot hơn.
Bọn trẻ ở trường Tiểu học Bình An vừa thấy vui nhưng lại thấy khổ, có sách mới đương nhiên rất vui nhưng thầy hiệu trưởng lại luôn bắt bọn chúng viết cảm nhận, thật là rắc rối.
Nhưng phải nói rằng, cuốn sách này thật sự rất hay. Các nhà thông thái trong đó thực sự quá thông minh, quả thật khiến người khác phải kính trọng.