Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 226

Cập nhật lúc: 2024-09-29 21:11:49
Lượt xem: 12

Chương 226:

Sau đó không vui mừng được bao lâu, hiệu trưởng trường tiểu học đã không cười nổi.

Giang Bác muốn nhảy lớp.

Hơn nữa còn nhảy lên lớp năm. Chuyện này có nghĩa là đứa nhỏ này chỉ ở lại trường học của bọn họ một học kỳ.

“... Sao đột nhiên muốn nhảy lớp?"

Vẻ mặt hiệu trưởng mờ mịt nhìn đứa nhỏ này, không phải thích tiểu học sao, không phải muốn trải nghiệm cuộc sống học sinh sao? Nếu muốn nhảy, trước đó đều có thể nhảy, cũng không cần chờ bây giờ.

Tống Sở giơ tay nhỏ: "Hiệu trưởng, là em muốn nhảy lớp, anh Tiểu Bác đi cùng với em."

Giang Bác gật đầu: "Em muốn kèm cặp thêm bài tập cho em ấy."

Hiệu trưởng: “...”

—-------

Thật sự làm khó cho thầy hiệu trưởng.

Anh trai muốn vượt lớp, em gái cũng muốn nhảy lớp theo!

Mặc dù cô em gái không thu hút được sự chú ý của lãnh đạo huyện nhiều như anh trai nhưng tư chất của cô em này quả thật không tệ, có thể tự mình xuất bản sách. Đối với một học sinh tiểu học làm được điều này đúng là đã quá tài giỏi!

Tất cả học sinh tiểu học trong huyện đã đọc qua, bởi vậy thầy hiệu trưởng đi tới đâu, ắt hẳn sẽ nở mày nở mặt tới đó.

Ban đầu Giang Bác nhảy lớp đã khiến ông toát hết cả mồ hôi, bây giờ có thêm Tống Sở nữa, ông nặng nề thở hắt ra vài hơi như trút nhẹ sự bức bối trong lòng đôi chút.

Bản thân còn chưa được hãnh diện với các trường khác bao lâu!

Học sinh đã đề nghị vượt lớp nhưng ông đâu có cớ gì để không đồng ý, con cái nhà người ta đã học xong kiến thức ở khối đó, đâu thể bắt chúng học lại, đây chẳng phải làm lỡ việc học hành chúng sao?

TBC

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-226.html.]

Là một hiệu trưởng có lương tâm, ông đương nhiên lấy việc học của các em học sinh làm trọng.

Muốn nhảy lớp thì bắt buộc phải thông qua bài kiểm tra để đánh giá, thầy hiệu trưởng đích thân phát hai tờ giấy bài kiểm tra cuối kỳ của khối lớp năm cho hai đứa nhỏ.

Dĩ nhiên, nội dung của đề thi và đáp án đều được bảo mật kỹ càng. Giang Bác và Tống Sở cầm bút sẵn trên tay, nghiêm túc làm bài.

Giang Bác chỉ cần nhìn sơ qua một lượt thì đã biết chính xác đáp án là gì.

Với những bài toán đơn giản này, anh lười phải ghi rõ từng bước làm. Nhưng giả sử không làm như thế thì bài thi sẽ được coi là thiếu sót, e rằng bị trừ điểm khá nhiều và việc nhảy lớp coi như gỡ bỏ.

Về phần Tống Sở, cô chăm chú đọc kỹ đề bài rồi mới ghi đáp án, cứ sợ mình sẽ làm sai bài nào đó.

Cô biết bản thân đầu óc không thông minh lắm, có thể nhảy lớp đều dựa hết vào anh Tiểu Bác kèm cô học mỗi ngày. Bằng không, cô hoàn toàn không thể làm được mấy bài này.

Lúc trước, cô không chăm chỉ học tập, ngay cả kiến thức cơ bản cũng không vững chắc, so với đám trẻ con nơi này, cũng chẳng chiếm ưu thế hơn bao nhiêu. Cho nên ngoài việc chăm chỉ ra thì không còn cách nào khác.

Mất tới trưa, hai đứa nhỏ mới thi xong hai môn kiến thức quan trọng: Ngữ văn và Toán học.

Buổi trưa hiệu trưởng tìm giáo viên chấm bài thi cho bọn họ. Tống Sở và Giang Bác thì được cho về nhà ăn cơm.

Việc nhảy lớp của các con, Mã Lan và Tô Chí Phong thật sự không xen vào. Bây giờ bọn nhỏ hiểu chuyện rồi, tự mình có chủ kiến riêng, bậc làm cha làm mẹ này cũng đành cho chúng quyết định.

Thấy bọn trẻ về, Mã Lan hỏi ngay: "Kiểm tra thế nào rồi con?" Giang Bác trả lời: "Rất đơn giản ạ."

Mã Lan cười cười: "Mẹ không hỏi con, con mà làm bài thấy khó mới là chuyện lạ, mẹ hỏi Sở Sở làm bài thế nào?"

Tống Sở xoa xoa đầu, thành thật trả lời: "Có chút khó mẹ ạ, nhưng mà con cảm thấy bài con làm ổn lắm. Có thể không đạt tuyệt đối 100 điểm, con chắc hẳn cũng đạt hơn 90."

Mã Lan khích lệ con: "Hơn 90 là tốt rồi, những đứa trẻ học đến đó chưa chắc bài kiểm tra đạt điểm cao như con đâu."

Tống Sở vui vẻ hỏi thêm: "Vậy con được nhảy lớp không?"

Tô Chí Phong nói thẳng trọng tâm: "Nếu bài kiểm tra con đạt hơn 90 điểm, khả năng cao con được nhảy lớp. Mà dù con không nhảy lớp được thì không sao cả, bởi con vẫn còn nhỏ."

Loading...