Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 221

Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:31:32
Lượt xem: 9

Sở trưởng Cao bắt gặp ánh mắt bài xích kia của Giang Bác, chỉ có thể kiềm chế kích động trong lòng: "Được được được, vậy ngày mai tám giờ tôi đến, cậu nghỉ ngơi sớm một chút."

Nói xong còn nhớ mãi không muốn đi.

Mã Lan và Tô Chí Phong: “...”

Vẫn là Huyện trưởng Lữ cười nói: "Vậy tôi và Sở trưởng Cao cùng nhau về, sáng sớm ngày mai lại đến. Đúng rồi, mọi người còn phải đi làm, nếu không ngày mai tôi đi đón đứa nhỏ nhé?"

Tô Chí Phong nói: "Ngày mai tôi và vợ tôi phải đi làm, tôi để cho cha tôi đến."

"Vậy được, sắp xếp như vậy cũng tốt, hiệu trưởng Tô cũng là một vị đồng chí kỳ cựu, đã cống hiến rất nhiều cho huyện chúng ta."

Nói xong kéo cánh tay Sở trưởng Cao lôi người đi.

Sở trưởng Cao cẩn thận mỗi bước đi, lên xe còn đang thở dài: "Haizzz, tôi còn chưa nói xong chuyện này."

TBC

Huyện trưởng Lữ nói: "Chờ ông nói xong, sau này chúng ta ngay cả cửa cũng không vào được. Sở trưởng Cao, ông cũng biết khó khăn của tôi rồi đấy. Cũng không phải huyện chúng tôi không hỗ trợ công việc của ông, chúng tôi cũng phải tôn trọng mong muốn cá nhân của cậu ấy."

Sở trưởng Cao nói: "Đất nước cần chúng ta, chúng ta phải đi lên. Chúng ta chênh lệch với bên ngoài lớn bao nhiêu ông biết không, chủ nghĩa đế quốc vẫn luôn phong tỏa chúng ta, bên anh cả phía bắc kia cũng bắt đầu không thành thật với chúng ta. Còn có đảo bên kia, mấy năm trước máy bay thoải mái tới ném bom. Nếu như lực lượng nghiên cứu khoa học của chúng ta đi lên, có cảng hàng không của riêng mình, đã giải phóng đảo từ lâu, chỗ đó còn bị máy bay bọn họ ném b.o.m sao? Chúng ta đơn độc, khó khăn như thế, không nắm chặt đưa lực lượng khoa học kỹ thuật đi lên, có thể làm gì?"

Câu nói này khiến Huyện trưởng Lữ nói không nên lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-221.html.]

Mặc dù chỉ là một cán bộ thấp nhất, nhưng đất nước đúng thật là rất khó khăn. Còn chưa nói, vấn đề no ấm cũng chưa giải quyết. Bên ngoài còn một đống kẻ độc ác, đất nước lớn mạnh là mong ước trong lòng của tất cả mọi người.

"Sở trưởng Cao, mục đích cuối cùng của chúng ta đều giống nhau. Nhưng có một số chuyện không phải chúng ta muốn là có thể làm được, ví dụ như chuyện đồng chí Tô Giang Bác, chúng ta phải có kế hoạch, không thể mù quáng. Cậu ấy vẫn còn nhỏ, ông nói những lời này với cậu ấy, cậu ấy cũng không hiểu! Có thể ông không biết, trước khi cậu ấy đến nhà họ Tô, vẫn luôn lang thang ở bên ngoài. Nếu không phải may mắn được người ta phát hiện, không chừng lúc nào đó sẽ c.h.ế.t rét c.h.ế.t đói, ông mong đợi một đứa nhỏ như vậy có thể có giấc mơ vĩ đại gì?"

Sở trưởng Cao đúng là không biết lai lịch này của Giang Bác, trong lòng lập tức cảm thấy nghĩ mà sợ.

"Vậy, cũng không thể cứ như vậy bị mai mọt, cậu nhóc đã có năng lực này..."

Huyện trưởng Lữ nói: "Chúng ta không phải chỉ cần cậu ấy làm nghiên cứu sao, cậu ấy không muốn đi tỉnh, chúng ta không thể để cậu ấy làm ở huyện sao? Huyện Bình An chúng tôi tốt xấu gì cũng có xưởng máy móc, giường hữu cơ đấy. Cậu ấy muốn làm cái gì, chúng tôi vẫn luôn rất ủng hộ. Đến lúc đó các ông lại ủng hộ một chút, không phải tốt sao?"

Mặc dù Sở trưởng Cao là đồng chí kỳ cựu làm nghiên cứu khoa học, nhưng dù sao cũng đang là Sở trưởng, công tác quản lý làm cũng không tệ, nghe thấy Huyện trưởng Lữ nói lời này, lập tức ông ta cảm thấy cũng có thể sắp xếp như vậy, nhưng rất nhanh phản ứng kịp, Huyện trưởng này chính là muốn mưu lợi cho huyện.

Đây thật là...

Ông ta bật cười: "Huyện trưởng Lữ, ông nghĩ thật là chu đáo."

Huyện trưởng Lữ sờ mũi, ha ha nói: "Tôi đây không phải một công đôi việc sao?"

Sở trưởng Cao trực tiếp không để ý tới ông ta, dù sao ngày mai còn có thể tiếp tục khuyên đồng chí Tô Giang Bác.

Nhà họ Tô bên này, Tô Chí Phong và Mã Lan cũng đang nói chuyện này với Giang Bác.

Loading...