Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 201
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:26:52
Lượt xem: 7
Tuy thường xuyên mất liên kết, nhưng dù sao cũng mạnh hơn nhiều so với đứa nhỏ yếu ớt như anh Tiểu Bác.
Tống Sở thu cái thang ở góc tường vào trong không gian, cũng may lần này không gian không mất tác dụng, sau đó cô dựa vào bức tường ở cổng bên kia, thả cái thang ra rồi trèo lên thang nhìn ra bên ngoài.
Quả nhiên, một người đàn ông và hai người phụ nữ đang đập cổng nhà bọn họ, nhìn qua cực kỳ hung dữ.
Bên ngoài còn có một số kẻ không quen biết đang xem náo nhiệt.
Trong đó một người đàn ông thấp bé gầy gò hung dữ nói về phía cổng: "Nếu không mở cổng, tôi sẽ phá nát nó."
Trước khi đến bọn họ đã nghe ngóng từ lâu, chuyển đến sống chính là một cặp vợ chồng nhu nhược và hai đứa nhỏ.
Tống Sở nhìn người khác đối xử với nhà cô như thế, tức khắc tức điên lên. Xuống thang lục lọi ở trong sân, tìm được thùng gỗ đựng nước, rồi thu thùng gỗ vào trong không gian, sau đó tiếp tục trèo lên trên cái thang.
Giang Bác cũng tức giận đi tới trước cổng, nhắm mắt lại...
Tống Sở hét: "Anh Tiểu Bác, anh đứng xa một chút, em dạy dỗ bọn họ."
Giang Bác: “...” Yên lặng đứng cách xa cổng lớn một chút nữa, đi đến đứng dưới cái thang.
Tống Sở trực tiếp lấy thùng nước ra, kết quả quá nặng, toàn bộ thùng nước đều rơi ra bên ngoài. Suýt chút nữa nện vào mấy người phá cổng kia.
Dọa cho người bên ngoài thét lên một tiếng.
TBC
Tống Sở khổ sở quay đầu: "Anh Tiểu Bác, thùng gỗ nhà chúng ta rơi vỡ rồi."
Giang Bác: “... Không sao, vỡ rồi thì mua cái mới."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-201.html.]
Bên ngoài gà bay chó chạy, trời đang rất lạnh, nước lạnh kia văng ra, rơi lên trên người làm ướt quần áo khiến người ta khó chịu vô cùng.
Ngẩng đầu nhìn lên, thấy chỉ là một đứa nhỏ. "Nhóc con, người lớn nhà mấy nhóc đâu, nhanh chóng mở cổng ra, đây là nhà của chúng tôi!"
Tống Sở nói: "Cha mẹ của tôi đi báo đồng chí công an rồi, các người mau đi đi, nếu không đồng chí công an sẽ bắt các người!"
"Hù dọa ai đấy, đây là nhà của chúng tôi, đồng chí công an cũng mặc kệ chuyện này." Ông ba Lâm tuyệt đối không sợ chuyện này, ông ta đã cắt đứt quan hệ với nhà tư bản kia, cứ cho là đồng chí công an đến, thì cũng sẽ đứng về phía người như ông ta.
"Thằng ba, các người ở đây làm gì, nhà đã bán, các người gây chuyện cũng vô dụng!"
Đột nhiên, bà lão sát vách mở cổng nói với bên ngoài.
Bà lão Lâm lúc đầu cũng không muốn quan tâm những chuyện này, nhưng bà lão nghe thấy trong nhà bên cạnh hình như không có người lớn, chỉ có hai đứa nhỏ nên không muốn nhìn hai đứa nhỏ gặp nạn.
Bên ngoài là con trai thứ ba của bà lão đang gây sự.
Đời này bà cụ sinh được ba người con trai, con trai cả ưu tú nhất, còn du học nước ngoài, kết quả thời điểm chiến tranh loạn lạc đã tham gia quân đội cách mạng mà chết. Con trai thứ không bình thường, cưới một cô vợ là người chuyên kiếm chuyện trong nhà, khi trong nhà tốt còn trung thực, đến khi trong nhà suy tàn, lập tức lộ ra bản tính. Con trai thứ ba của bà cụ là một tên côn đồ, vừa bài bạc vừa hút chích đến nỗi tán gia bại sản gia.
Các con trai lại trách bọn họ làm cha mẹ thân phận không tốt, sinh bọn họ trong nhà tư bản, thân phận khó tìm được công việc. Vừa oán hận người làm cha mẹ như bọn họ, còn vừa nhìn chằm chằm vào thứ trong tay bọn họ.
Ông ba Lâm nói: "Mẹ, không phải con gây sự, nhà này mẹ bất ngờ cho người ngoài vào ở, mẹ đã hỏi qua con và anh hai chưa?"
Vợ ông hai Lâm cũng phụ họa nói: "Đúng thế mẹ, hai người không để nhà cho người trong nhà như chúng con, lại đi cho người ngoài, sau này mẹ và cha không còn, ai ném bồn (*tập tục trong đám ma) cho hai người."
Bà ta và nhà ông ba đã hẹn nhau đến gây sự, tới lúc có chỗ tốt sẽ chia chát với nhau.
Bà lão Lâm tức điên lên, đến mức đứng có chút không vững.
"Bọn ta đã bán đi rồi, nhà này là nhà của người khác, các người ầm ĩ cũng vô dụng."