Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 192
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:24:31
Lượt xem: 14
Bà lão nói: "Tuổi của hai ông bà hiện tại không thể làm được việc gì nữa rồi, bà tự làm chủ, một trăm cân lương thực tinh và một trăm cân lương thực thô là được rồi."
Mã Lan cau mày, mặc dù giá cả đã được giảm một nửa, nhưng bà vẫn không thể trả đủ ngay được.
Bà lão lại nói tiếp: "Bà không bắt cháu trả luôn trong một lần, từ nay về sau mỗi tháng chỉ cần cho ông bà một ít là được."
Nghe thấy thế trong lòng Mã Lan không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm, thật may còn có thể trả góp, bà tính toán trong đầu, nếu mỗi tháng trả dần 20 cân lương thực thì chưa đầy một năm là có thể trả dứt rồi.
Suy qua tính lại, Mã Lan cũng an tâm chuyện giao dịch này có thể thực hiện được: "Lời bà nói là thật sao?"
Bà lão gật đầu.
Ông lão Lâm cũng nói: "Được rồi, nếu bà nhà ông đã nói như thế, vậy thì cứ y thế mà làm đi."
Cuối cùng, cả hai bên đều đồng ý với giá nhà và cách thức trả bà lão đề ra.
TBC
Mã Lan chuẩn bị viết giấy nợ, nhưng ông lão lại tỏ ý không cần. "Thành phần như chúng ta, không phải là nợ hay không nợ cũng như nhau ư, viết làm gì?"
Khi nói ra những lời này, giọng ông lão có chút chua xót.
Mã Lan nói: "Chúng cháu đều là những người biết rõ đúng sai, tuyệt đối sẽ không quỵt nợ đâu." Cho nên bà vẫn để Tô Chí Phong viết giấy nợ.
Sau khi viết giấy xong, bà đến văn phòng quản lý nhà đất để làm thủ tục chuyển nhượng nhà.
Vấn đề này phải thông qua Thư ký Lý, nên bọn họ để ông lão Lâm đến văn phòng quản lý nhà đất đợi trước, còn mình lại đến chỗ Thư ký Lý.
Thư ký Lý nghe xong liền hỏi: "Thương lượng xong rồi sao? Giá cả thế nào?"
Mã Lan nói ra giá nhà.
Thư ký Lý sửng sốt: "Vậy chẳng phải sau này các người sẽ thường xuyên tiếp xúc với bọn họ sao?"
Lúc này Mã Lan mới nhớ ra niên đại này có những điều không giống như hiện đại, bà đã quá tập trung vào việc mua căn nhà mà bỏ qua những điều cấm kỵ ở đây. Thư ký Lý nói: "Nhà tư bản là thành phần xấu, xưa nay đều thích tính lợi người khác, căn nhà đấy nên bị lãng quên thì tốt hơn."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-192.html.]
Nghe vậy, gia đình bốn người có chút không nỡ, tuy họ chỉ vừa xem qua căn nhà kia thôi, nhưng trong lòng đã coi nó như nhà của chính mình rồi.
Mắt thấy đến miệng rồi mà lại bỏ đi.
Tống Sở không hiểu vì sao không nên mua, hai mắt tròn xoe nhìn cha mẹ mình.
Tô Chí Phong nói: "Không sao, đến lúc đó mỗi tháng chúng tôi chỉ đưa lương thực sang, không tiếp xúc nhiều."
Mã Lan gật đầu, thành thật mà nói, là một người hiện đại bà vốn không ghét bỏ những nhà tư bản kia, đối với bà hai ông bà lão kia chỉ là một người hàng xóm bình thường, nhưng bởi vì đã xuyên qua nên không thể không nghiêng theo dòng thời gian.
"Sau này, nếu có thể gom đủ lương thực, chúng tôi sẽ tranh thủ trả cho họ trong một lần." Mã Lan nói.
Thấy gia đình bốn người đã quyết định như vậy, Thư ký Lý cũng không phản đối nữa, chỉ nhắc nhở thêm: "Ngôi nhà kia, hình như có chút tranh chấp."
Mã Lan: “…Tranh chấp cái gì?” Bà sợ nhất là nhà đang tranh chấp quyền sở hữu.
Thư ký Lý cười nói: "Không sao đâu, căn nhà đúng là của Lâm Quốc Sơn, chỉ là khi phân gia con cái của Lâm Quốc Sơn muốn tranh giành quyền sở hữu căn nhà mà thôi. Bây giờ căn nhà đó được bán cho bà, họ có thể sẽ tới tìm bà đấy."
Mã Lan nói: "Tại sao lại tới tìm chúng tôi? Chúng tôi đã mua nó rồi mà."
Thư ký Lý nói: "Cho nên tôi mới nói không sao, nếu thật sự có chuyện gì, bà chỉ cần đến gặp đồng chí công an và khai báo tên của tôi."
Mã Lan rất cảm kích Thư ký Lý: "Thư ký Lý, ông thật là tốt bụng, đều là vì dân vì nước."
Tống Sở cũng nói: "Chú Lý, chú quả thật là người tốt!"
Thư ký Lý cười nói: "Không có gì, đều là người quen của nhau, sau này tôi tới cửa chỉ cần không chán ghét tôi là được."
Vừa nói ông ta vừa liếc nhìn Giang Bác, ông ta cảm giác rằng trong tương lai sẽ còn nhiều lần gặp lại gia đình này.
Mã Lan mỉm cười: "Sao tôi có thể ghét bỏ chứ, ông luôn được chào đón."
Nói xong năm người vội vã đến văn phòng quản lý nhà đất, khi đến nơi ông lão Lâm đã đợi sẵn từ lâu.