Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:18:27
Lượt xem: 15
Ở trong mắt chúng, những đứa trẻ cùng tuổi đều không thông minh, chơi không hợp tính."
Mã Lan nói: "Đợi khi nào nghỉ lễ, chúng ta đưa bọn trẻ đi chơi đi."
Tô Chí Phong chỉ có thể nghe theo Mã Lan: "Được rồi, nghe theo lời bà hết. Tôi vẫn còn một ít phiếu, lát nữa mua búp bê cho Sở Sở nhà mình, lần trước lên tỉnh tôi thấy con bé có vẻ thích nó lắm."
Mã Lan thoải mái nói: "Mua, đều mua hết."
Tống Sở cùng Giang Bác xuống tới dưới lầu thì theo bảo vệ vào phòng lấy xe.
Mã Lan đã thỏa thuận với bảo vệ sau này sẽ để xe phía trong, mỗi ngày trả hai xu cho bảo vệ, coi như là phí giữ xe. Làm như vậy thật sự rất tiện, cũng không phải lo lắng mấy ngày thời tiết xấu, xe bị ướt mưa hay đọng tuyết.
Cả hai lái xe ra ngoài trong sự dõi theo của hai bác bảo vệ và ánh mắt của bác gái ở trong sân bỏ lại đằng sau là những cái nhìn đầy ngưỡng mộ.
Mấy người lớn phía sau thấy "con nhà người ta" lái xe đi thì về nhà lôi đứa con còn đang lăn lộn trong chăn ra. "Ngủ cái gì mà ngủ, thần đồng nhà người ta đều dậy sớm ra ngoài rồi kia kìa! Mau dậy đọc sách đi, phải học giỏi thì mai mốt mới có xe mà đi chứ!"
Giang Bác càng ngày lái xe càng vững tay, chỉ có chuyện phiền phức duy nhất là chạy được một đoạn lại phải xuống xe để thêm than đá.
Anh đã nghĩ về việc sẽ gắn thêm một cái động cơ, cũng không biết lúc đó có nhờ xưởng làm giúp một cái động cơ nhỏ được không nữa.
Hai người vừa tới huyện, bác bảo vệ Trương liền vui vẻ hớn hở mở cửa.
Tống Sở đi đến, vui vẻ chào hỏi ông, sau đó nắm tay Giang Bác đi vào tòa thị chính. Thư ký Lý đã chờ ở đó từ sớm, vừa nhìn thấy hai đứa nhỏ đến liền niềm nở nói: "Đồng chí Tô Giang Bác với Sở Sở đến sớm thật đó." Ông ta còn tưởng là phải giữa trưa hai người họ mới tới.
Tống Sở nói: "Anh Tiểu Bác chăm chỉ lắm luôn, trời còn chưa sáng anh ấy đã rời giường rồi."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-187.html.]
Thư ký Lý cảm thấy mặt trời mọc đằng tây rồi, không giống 'ông lớn' Tô mà ông ta quen biết chút nào.
Có điều hai người họ đến sớm quá, Huyện trưởng vẫn còn đang họp nên bây giờ chỉ có thể dẫn hai đứa nhỏ tới phòng chờ dùng chút sữa mạch nha với khoai lang sấy trước.
Kể từ khi Giang Bác thường xuyên tới đây, hai món này đã trở thành thứ không thể thiếu trong văn phòng Huyện trưởng, đương nhiên là chỉ có mình Giang Bác mới được đối xử như vậy.
Trước đây Giang Bác đều không đụng đến mấy món ăn vặt như vậy, nhưng giờ có Tống Sở ở đây, hai người nói chuyện, ăn uống cùng nhau rất vui vẻ.
Khi Huyện trưởng Lữ đến văn phòng thì bắt gặp hình ảnh hai má Giang Bác căng phồng do nhai thức ăn, y như một đứa trẻ vậy... à không, cậu nhóc đúng là một đứa trẻ mà. Dù sao bộ dạng này cũng thật đáng yêu. Huyện trưởng Lữ giấu không được vẻ trìu mến: "Tiểu Bác, Sở Sở, bác đã để các cháu đợi lâu rồi."
Tống Sở nói: "Dạ không sao đâu bác, chúng cháu đợi cũng không lâu lắm."
Giang Bác: "Đợi bốn mươi ba phút."
Huyện trưởng Lữ: "..."
TBC
Vừa rồi chắc là ảo giác thôi.
Giang Bác cũng không nhiều lời với ông ta, trực tiếp mang một bản vẽ ra: "Mã lực đạt tới 110 đến 130, nhưng tốc độ ngoài thực tế còn phải dựa vào cấu hình tổng thể."
Nghe những số liệu này, Huyện trưởng Lữ cũng không cần xem qua mấy phần khác nữa, có bản vẽ này huyện của họ muốn làm ra một cái động cơ cũng không phải việc gì khó.
"Số liệu này của cháu với mấy số liệu bên xưởng lớn chắc cũng không khác nhau là mấy." Cho dù ông ta tin tưởng vào Giang Bác, nhưng cũng không thể vì thế mà cho rằng năng lực của Giang Bác có thể hơn được nhóm trưởng ban hạng mục ở trong xưởng lớn, thành ra cũng không đặt kỳ vọng sẽ cải tiến được cao hơn quá nhiều.
Huyện trưởng Lữ xem tới xem lui bản vẽ, chỉ thấy một cái mô hình hình chữ Z với chín cái xi-lanh, rốt cuộc ông ta cũng không biết bản vẽ này có tốt hay không nữa.