Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 180
Cập nhật lúc: 2024-09-28 08:14:47
Lượt xem: 18
Lần trước, Giang Bác đã phát hiện ra vấn đề này khi những người trong công xưởng ngăn cản anh, không cho anh ra khỏi công xưởng, những người ở thời đại này coi trọng kỹ thuật hơn anh tưởng tượng.
Giang Bác không muốn bị người khác hạn chế tự do.
Cuộc sống hiện tại đang rất tốt, tương lai gia đình còn sẽ mua nhà, anh và Sở Sở sẽ trồng nho và hoa ở trong sân, Sở Sở luôn muốn có một thú cưng nên sau này bọn họ nhất định sẽ nuôi thêm vật cưng.
Bên kia tủ,Tống Sở đang chỉ đạo mấy đứa nhỏ viết tiếp tập truyện thứ hai của cả nhóm.
Nhóm củ cải của Tống Sở khi viết truyện không giống với những người khác, người ta là yên lặng suy nghĩ, còn cả nhóm thì vừa nói vừa viết.
"Dù em là người thông minh nhất, nhưng em vẫn thiếu một thứ." Tô Bảo Cương lớn tiếng nói.
Tổng Sở đóng vai một nhà thông thái, bắt chước giọng nói lạnh lùng của Giang Bác nói: "Không có việc gì tôi không thể làm được, hoàn mỹ không khuyết chỗ nào."
Giang Bác đang vẽ tranh ở bên kia tủ: "..."
"Không, có một thứ thiếu." Tô Bảo Cương nghiêm túc nói.
Tô Bảo Phương cũng nói: "Thiếu một thứ rất quan trọng."
Tống Sơ nói: "Được, vậy mau nói cho tôi biết, tôi thiếu cái gì?"
Tô Bảo Minh dùng âm thanh non nớt trả lời: "Thiếu niềm tin."
Tô Bảo Cương tiếp tục nói: "Đã bao giờ, nhà thông thái nghĩ đến chuyện bản thân làm việc gì cũng chưa cố hết sức chưa?"
"Đã bao giờ có mục tiêu để phấn đấu chưa?"
"Đã đã bao giờ bị rung động bởi một cái gì đó chưa?"
Tống Sở nói: "Nhân loại ngu ngốc như các anh mới có thể nghĩ tới cái này, tôi là người thông minh, không cần những cái đấy."
Giang Bác đang vẽ tranh ở bên kia tủ: "..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-180.html.]
Bên này, Tô Bảo Cương và những người khác đã quay lại cuộc trò chuyện.
Sau khi tranh cãi một trận, cuối cùng phía bên kia cũng im lặng, Giang Bác thở dài, đang định tiếp tục công việc thì bên kia lại bắt đầu.
Lúc này, nội dung đang tiến vào phân khúc nhà thông thái nhìn lại quá khứ thông qua khả năng đặc biệt của mình, nhìn những tấm gương anh dũng trong những năm khó khăn.
Tô Bảo Lượng đọc câu chuyện với tư cách là người dẫn chuyện, trong khi đọc, bọn trẻ bắt đầu khóc ra tiếng.
Sau đó mấy đứa nhỏ lần lượt xúc động bày tỏ hoài bão của mình, Tô Bảo Cương ưỡn n.g.ự.c nói: "Cuộc sống hôm nay của chúng ta không dễ dàng mới có được, sau này sẽ không quậy phá nữa mà chăm chỉ học tập, lớn lên sẽ nhập ngũ, trở thành những người lính bảo vệ cho đất nước!"
Tô Bảo Lượng nói: "Còn em muốn trở thành một giáo viên giảng dạy và giáo dục mọi người, đồng thời giáo dục nhiều trẻ em trở thành nhân tài trong tương lai."
TBC
Tô Bảo Phương nói: "Chị không mua đồ chơi nữa, sẽ tiết kiệm tiền để mua thêm đồ dùng học tập."
Tô Bảo Minh chỉ vào bản thân của mình: "Em sẽ cố gắng vượt qua kỳ thi tiếp theo."
Tổng Sở cũng nói: "Chị không mua kẹo nữa, sẽ tiết kiệm tiền để mua giấy và bút, sau này viết nhiều câu chuyện hơn."
Giang Bác thực sự không nghe nổi nữa, đứng ở bên cạnh tủ thò cái đầu nhỏ ra liếc nhìn, bọn nhóc thật sự vừa đọc truyện vừa lau nước mắt, thật cảm động.
Không lấy làm lạ khi Sở Sở cũng rơi nước mắt, đây đều là do bị những đứa trẻ ảnh hưởng tới.
Tống Sở nhìn thấy cái đầu của Giang Bác, vui vẻ nói: "Anh Tiểu Bác, xong việc rồi sao, có muốn cùng tham gia với chúng em không?"
Giang Bác lắc đầu tỏ ý từ chối, anh chẳng qua là tò mò tại sao bọn nhóc lại có cảm xúc mãnh liệt như vậy.
Viết một câu chuyện hay, đến làm bản thân mình khóc.
Tô Bảo Cương hét lên: "Tiểu Bác, thôi nào, em chính là linh hồn của cuốn sách này, em nên nói chuyện với bọn anh nhiều hơn."
Giang Bác nói: "Em bận rộn, không có thời gian."
Tô Bảo Cương biết em ba nhà bọn họ đang làm chuyện lớn: "Được rồi, em ba bận rộn thì thôi, nhưng mà em ba này, em thật sự thiếu niềm tin sao?"
Tổng Sở biết rõ anh Tiểu Bác là cá mặn, nhưng cô không muốn để người khác biết, lập tức nói: "Không phải đâu, chúng ta đều đang mượn trí tuệ của anh Tiểu Bác, anh Tiểu Bác của chúng ta không phải là người không có niềm tin, anh Tiểu Bác đã đóng góp rất nhiều đấy!