Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 175
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:46:24
Lượt xem: 17
Huyện trưởng Lữ nghe vậy liền vui vẻ. “Được, được, ngày mai để Tiểu Lý tới đón cháu.”
Thư ký Lý: “…” Ông ta gần như trở thành tài xế toàn thời gian của cậu nhóc rồi.
Sau khi Huyện trưởng Lữ miễn cưỡng rời đi, Mã Lan liền đóng cửa lại và hỏi Giang Bác: “Tiểu Bác, con thực sự làm được sao?”
Giang Bác trả lời: “Con cũng không biết.”
Mã Lan: “…”
Tô Chí Phong nghiêm túc hỏi: “Tiểu Bác, con thấy thế nào? Con có đồng ý với Huyện trưởng không?”
Giang Bác trả lời hời hợt: “Con đang suy nghĩ.”
“…”
Thái độ của Giang Bác khiến Mã Lan và Tô Chí Phong cảm thấy không nắm chắc được, nhưng họ vẫn cảm giác được hình như anh không vui. Đối với một đứa trẻ mới chín tuổi, chuyện yêu cầu cậu nhóc giúp đỡ phát triển tổ quốc có hơi quá sức.
Tô Chí Phong là một giáo viên, học sinh trong lớp đều lớp hơn con trai ông nhưng vẫn rất ham chơi, cho nên ông hiểu và cũng không muốn tạo quá nhiều áp lực cho con trai mình.
Còn Mã Lan thì có suy nghĩ thoáng hơn, con trai mới có chín tuổi nhưng mấy ngày nay đã làm được rất nhiều việc tốt, có nhiều công lao nên không thể đòi hỏi nhiều hơn, mặc dù có thể là con trai bà có khả năng làm nhiều hơn, nhưng bà thật sự không muốn cậu nhóc bị kiệt sức.
Sau khi hai vợ chồng ra ngoài tiếp tục làm bếp, Tống Sở liền thấp giọng hỏi: “Anh Tiểu Bác, anh đang suy nghĩ gì thế?”
Giang Bác chăm chú nhìn cô một lúc rồi nói: “Đến kỳ nghỉ đông rồi, nên anh không muốn cân nhắc thêm.”
“Tại sao?”
“Anh đã có đủ tiền để mua thức ăn và có cả xe hơi riêng rồi.”
“…” Vậy là anh Tiểu Bác sẽ trở thành một con cá muối sao?
TBC
“Sau kì nghỉ đông, anh sẽ kiếm thêm phiếu mua đồ.” Còn hiện tại, anh không có ý nghĩ đó.
Ngày hôm sau, cá muối Tiểu Bác đưa Tống Sở đến trường trên chiếc xe ô tô mới.
Tô Chí Phong và Mã Lan đi xe đạp phía sau, hai người đi cùng hai đứa nhỏ suốt chặng đường vì sợ rằng trên đường có thể xảy ra chuyện gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-175.html.]
Chiếc xe vừa lăn bánh đã gây ra không ít sự bàn tán, dù sao buổi sáng cũng có rất nhiều người, đặc biệt là con đường gần trường học, tất cả đều là trẻ em, bọn trẻ gần như c.h.ế.t lặng khi nhìn chiếc xe lạ chạy trên đường.
“Kia… cái kia là một chiếc xe ô tô sao, hình như là một đứa nhỏ đang lái nó.”
Có mấy đứa nhỏ là bạn học của Tống Sở, nhìn thấy người ngồi trong xe là Giang Bác và Tống Sở nên liền chăm chăm đuổi theo.
Tất nhiên, bọn họ đều không thể bắt kịp.
Tống Sở ngồi trong xe, trên tay cầm bình nước nóng. “Anh Tiểu Bác, anh có muốn sưởi ấm tay không?”
Giang Bác nghiêm túc lái xe, “Chúng ta nhanh chóng đến trường, tới đấy sẽ ấm hơn.”
Tống Sở vui vẻ trả lời. “Được, em sẽ sưởi ấm tay mình trước, lát nữa sẽ sưởi ấm tay cho anh.” Nếu không trong lòng cô sẽ cảm thấy áy náy, thời tiết lạnh giá như thế này, cô vẫn được ngồi thoải mái còn anh Tiểu Bác lại phải lái xe.
Nhưng nói chung, ngồi trên ô tô vẫn tốt hơn nhiều so với xe đạp.
Ở phía sau, Tô Chí Phong đang đạp xe một cách khó khăn trong tuyết, Mã Lan ngồi đằng sau cũng đang hoảng sợ vì lạnh, nhìn dáng vẻ thoải mái của con gái ở phía trước, bà cảm động nói: “Tôi cũng muốn ngồi xe BMW, không phải là ngồi xe đạp.”
Tô Chí Phong thở phì phò. “BMW là cái gì, so với xe đạp thoải mái hơn sao?”
Mã Lan trả lời. “Ông không hiểu đâu.”
Bà cảm thấy mình và giáo viên Tô thực sự càng ngày càng lạc hậu, con trai và con gái đang ngồi ô tô còn họ vẫn phải đạp xe, thế giới này đúng là thay đổi quá nhanh mà.
Sau khi đến trường tiểu học, chiếc ô tô nhỏ lại gây ra một chấn động khác.
Khi chiếc xe đến trường, nó đã làm tất cả học sinh ở trường trầm trồ.
Chúa ơi, sao lại có một chiếc xe như vậy!
Trông thật tuyệt!
Những đứa trẻ xoa khuôn mặt đỏ bừng vì lạnh cóng của mình, sau đó dụi mắt phát hiện ra rằng chúng không nằm mơ.
Tất cả lũ trẻ đều vây quanh chiếc xe.
Rất khó để Tống Sở và Giang Bác đi ra khỏi xe.
Giang Bác cau mày, đảo mắt một lượt, bọn trẻ thấy thế không khỏi tránh ra một bên, bởi vì có quá nhiều người nên trên trán Giang Bác đã xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.