Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 145
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:23:35
Lượt xem: 20
Bên trong vậy mà lại hàm chứa rất nhiều kiến thức.
Bao gồm cả ngữ văn, toán học của tiểu học, thậm chí còn chèn thêm một số kiến thức thường ngày về thiên văn học và địa lý.
Bình thường nhà xuất bản của Tô Văn Lệ cũng phụ trách xuất bản một số tài liệu giảng dạy, sách hướng dẫn, cũng từng xuất bản sách giáo khoa tiểu học trong tỉnh, đối với một số kiến thức của tiểu học cũng hiểu biết một chút. Sau khi đọc xong thì phát hiện kiến thức trong cuốn sách này nắm bắt rất chuẩn, đều là cốt lõi bắt buộc phải học.
Hơn nữa, nguyên một cuốn sách như vậy cứ thế đọc hết từ lúc nào không hay.
Sau khi đọc xong, Tô Văn Lệ nhìn đồng hồ, phát hiện buổi sáng đã qua rồi.
Khi Tô Văn Lệ cúi đầu nhìn bản thảo trên mặt bàn lần nữa, sắc mặt đã trở nên phức tạp, cô ấy thế mà lại đọc một cuốn sách được viết bởi học sinh tiểu học, còn đọc tới tận trưa...
Loại chuyện này khiến Tô Văn Lệ cảm thấy bản thân có chút khó có thể chấp nhận.
Đứa nhỏ kia, cô ấy cũng từng gặp qua, là một cô bé nhỏ, nhìn qua chưa chắc có thể cầm được bút nói chi đến chuyện viết sách. Ai có thể tin được, kết quả lại thật sự viết được?
Nhìn bút danh phía trên một lần nữa cô ấy mới phát hiện ra còn có thêm mấy cái tên, tất cả đều là tên cháu trai cháu gái nhà cô ấy, đều là một đám học sinh tiểu học. Hơn nữa nghe cha cô ấy nói, chúng học hành còn không ra sao.
Muốn Tô Văn Lệ tin bọn nhỏ có trình độ này, thật sự có chút châm chọc người khác.
Nếu không phải biết anh ba nhà mình là người thế nào, cô ấy chắc chắn sẽ nghi ngờ sách này có phải là do anh ba của cô ấy viết rồi để bọn nhỏ chép hay không.
Nếu là người khác viết, Tô Văn Lệ thật sự sẽ trực tiếp thông qua. Nhưng vừa nghĩ đây lại là một đám trẻ con, cô ấy lập tức nghi ngờ có phải là trong lòng mình thiên vị với bọn nhỏ, cho nên mới phóng đại rằng cuốn sách này rất tốt, vì vậy vẫn không thể tự đưa ra quyết định.
Buổi chiều, Tô Văn Lệ đưa bản thảo này cho một tổng biên tập cũ chuyên phụ trách mảng sách giáo khoa để đọc thử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-145.html.]
Tổng biên tập cũ không có hứng thú với sách dành cho thiếu nhi, nhưng rất hứng thú với một số kiến thức được nhắc tới trong cuốn sách này, lại đặc biệt hài lòng với cách chèn loại kiến thức nhàm chán này vào trong câu chuyện sinh động. Tương đương với khi bọn nhỏ xem hết một cuốn sách, sẽ không phát hiện ra đã học được một chút kiến thức mới
TBC
"Ý tưởng tuyệt vời, ai đã viết cuốn sách này?"
Tô Văn Lệ: “... Cháu gái tôi."
"Cháu gái cô bao nhiêu tuổi, có thể viết ra loại sách này thì trình độ phải rất khá."
Tô Văn Lệ không có ý nói ra tuổi của đứa nhỏ, thế nên thăm dò trước: "Ngài nói loại sách này có thể được thông qua hay không?"
Tổng biên tập cũ chân thành nói: "Nội dung sách này không nhiều, chiếm không được bao nhiêu tài nguyên. Nhưng nếu xuất bản ra, ngược lại có thể thu lợi nhuận. Tôi cảm thấy tổng biên tập bên kia chắc chắn sẽ không có vấn đề gì, cuốn sách này dù sao vẫn có chút ý nghĩa giáo dục, cô vẫn chưa nói tác giả này bao nhiêu tuổi."
Tô Văn Lệ suy nghĩ, loại chuyện tuổi tác này cũng không thể gạt được. Dù sao nếu như sau này xuất bản, cũng phải gặp mặt tác giả nói chuyện: "Bảy tuổi, có điều không phải một mình con bé viết, là con bé chủ đạo, mấy đứa cháu trai cháu gái cùng nhau viết."
Lúc này tổng biên tập cũ mới thở phào nhẹ nhõm, mấy người cùng viết, vậy thì không thành vấn đề, có thể là một tác giả thành thục mang theo mấy người mới cùng viết, về phần đứa nhỏ bảy tuổi kia, có thể gộp lại cùng một chỗ.
Không quan tâm tổng biên tập cũ nghĩ thế nào, ông ấy nói sách này có thể xuất bản, Tô Văn Lệ liền hạ quyết tâm cho thông qua, sau đó chỉ cần biên tập lại một chút là được.
Đến lúc đó nếu như phía trên không thông qua, vậy thì coi như lấy cuốn sách này mở mang kiến thức.
Kết quả không đến hai ngày, Tô Văn Lệ đã được gọi lên phòng làm việc của tổng biên tập.
"Văn Lệ, bản thảo này chắc cô cũng xem qua rồi. Tôi nghe ông Cao nói, đây là người nhà cô?"
Ông Cao chính là vị tổng biên tập cũ soạn sách giáo khoa trước đó.
Tô Văn Lệ không ngờ ông Cao lại trực tiếp khai cô ấy ra, lập tức nói: "Mặc dù là họ hàng, nhưng bản thảo này là do cả tôi và ông Cao cùng xét duyệt."