Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 142
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:22:51
Lượt xem: 28
Hơn nữa đối với hành vi chủ động mở miệng muốn khen thưởng của bạn tô Giang Bác càng thêm hiểu rõ, thái độ làm việc của người ta tốt như vậy, nên mới có bản lĩnh như thế.
Vì thế chờ Giang Bác rời khỏi văn phòng huyện trưởng, trong balo đã có thêm một xấp phiếu dày. Ngoài ra còn có một số tiền thưởng, tiền cũng không quá nhiều, chỉ chừng ba mươi đồng. Nhưng mà Huyện trưởng Lữ đã cam đoan, chờ các phương tiện khác trong huyện đều lắp ráp xong, ông ta sẽ xin thêm khen thưởng từ phía trên, đến lúc đó khẳng định sẽ có thêm phần thưởng.
TBC
Giang Bác tỏ vẻ không sao cả, hiện tại tạm thời đủ dùng là được. "Cháu muốn xin một số vật liệu phế phẩm, có được không? Có thể dùng sự trợ giúp xem như phần thưởng bù trước.”
Huyện trưởng Lữ trả lời. "Không thành vấn đề, cháu cứ xem cần gì trước đi rồi tự mình đi nói chuyện với Tiểu Lý." Đây chính là bảo bối, phải hào phóng một chút.
Giang Bác nghe vậy càng hài lòng, cảm thấy sau này có thể hợp tác nhiều hơn.
Lúc trở về thời gian đã muộn, Giang Bác được đưa thẳng đến sân lớn khu nhà giáo viên, cả nhà anh cũng đều đã trở về.
Giang Bác trở về nhà, liền lấy phiếu từ trong túi ra.
Sau đó dưới sự trợn mắt há hốc mồm của Mã Lan và Tô Chí Phong, bắt đầu phân chia.
Tiền đều đưa cho đồng chí Mã Lan, lần trước mua quần áo mới cho anh và Sở Sở đã tiêu rất nhiều tiền nên phải bổ sung lại cho mẹ, hơn nữa lương thực cùng đồ tiêu dùng cũng phải bỏ tiền ra mua, không thể ăn không công trong nhà.
Phần lớn phiếu lương thực cũng giao ra, dù sao ăn ở đều ở nhà, chỉ cần giữ lại một ít sau này dẫn Sở Sở đi ăn là được, ngoài ra phiếu thịt cũng được chia làm hai, phiếu vải cũng để lại một phần, những phiếu khác còn lại đều đưa Mã Lan.
Mã Lan chưa bao giờ được giữ nhiều vé như vậy cùng một lúc, bà kích động đến đỏ cả mặt, quay đầu nói với Tô Chí Phong. "Cha tụi nhỏ, tôi được sống cuộc sống dưỡng lão để con trai nuôi rồi phải không?”
Tô Chí Phong không trả lời mà im lặng, ông đột nhiên cảm thấy áp lực rất lớn.
Giang Bác không nghĩ nhiều như vậy, chỉ đem mớ đồ còn lại của mình nhét cho Sở Sở, để cho cô thu giữ giúp.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-142.html.]
Tống Sở không cảm thấy có gì kỳ lạ, trước kia ở mạt thế đều là như vậy, đều là cô quản vật tư. Lúc không liên kết được không gian, hai người sẽ cùng nhau đói bụng, cho nên hiện tại không đặt vào không gian nữa, tất cả đều nhét vào trong túi nhỏ của cô. Tống sở cao hứng đến không khép miệng lại được. "Anh Tiểu Bác, anh quá tuyệt vời luôn!"
—--
Mã Lan không từ chối phiếu và tiền, tiền có thể giúp đứa nhỏ tiết kiệm, nhưng phiếu thì không thể tiết kiệm được, phải tiêu hết trong tháng đó.
Sắc mặt Mã Lan khi cầm những tờ phiếu không khỏi phấn khởi đến ửng hồng, trưng cầu ý kiến mọi người trong nhà xem phải tiêu hết như thế nào.
Hỏi xem có ai muốn thứ gì hay không, nhưng chủ yếu là hỏi ý kiến của hai đứa nhỏ.
Giang Bác nói: "Ông nội đóng góp không ít, chúng ta nên cho ông một chút thù lao."
Tô Chí Phong: “... Con muốn nói đến việc hiếu thuận với ông nội sao?”
Giang Bác cảm thấy không có gì khác biệt, vì vậy đã gật đầu.
Mã Lan cười nói: "Được, vậy chúng ta sẽ mua một ít thuốc bổ cho ông bà nội, Sở Sở, con muốn thứ gì?”
Tống Sở lắc đầu: "Con không muốn gì cả, mọi người tự mình mua đi, nhưng nếu đã mua cho ông bà nội thì có thể mua thêm một ít cho ông bà ngoại không ạ."
Tô Chí Phong đồng ý: "Đúng, nên mua."
Mã Lan cười nói: "Nếu để cho ông bà ngoại các con biết chuyện các con hiếu thuận, không biết sẽ vui mừng thế nào đâu."
Tống Sở cười vỗ vai Giang Bác: "Đều là công lao của anh Tiểu Bác."
Buổi chiều, Mã Lan đã đi mua đủ đồ cho người già hai bên gia đình để lấy lòng, thứ nhà Mã Tam Căn thiếu nhất không phải là thuốc bổ mà là lương thực, vì vậy Mã Lan lập tức đổi một ít lương thực thô với người ta, hạt ngô, khoai lang sấy các loại, tổng cộng mười cân.