Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 141

Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:21:39
Lượt xem: 18

Trong giọng nói của Thư ký Lý không khỏi lộ ra kích động.

Mã Lan và Tô Chí Phong nghe được kết quả, cũng đều khiếp sợ nhìn Giang Bác.

Nhiều ngày như vậy, bọn họ gần như sắp quên chuyện này, kết quả thí nghiệm đứa nhỏ đề ra lại thành công vượt bậc.

Hơn nữa nhìn thái độ của bí thư, động cơ này có vẻ được cải tạo đặc biệt tốt nha.

Ai nha, bản lĩnh của con trai thật sự quá lớn rồi.

Giang Bác giản dị nói. "Hôm nay thứ tư, cháu phải đi học, không rảnh, gửi phiếu đến là được.”

"Không phải, chúng ta phải thương lượng một chút vấn đề cải tạo xe khác. Sau đó, mới nói về các phần thưởng khác, ngoài phiếu có lẽ còn có thêm những phần thưởng khác nữa."Thư ký Lý mang theo chút ý tứ dỗ dành nói.

Giang Bác nhớ tới mình còn muốn tìm nguyên liệu tự lắp ráp xe trẻ em, vì thế miễn cưỡng gật đầu. "Vậy cháu cùng chú đi một chuyến vậy.”

Mã Lan lo lắng việc con trai phải đi một mình. "Mẹ đi cùng con.”

Giang Bác bình tĩnh huơ tay. "Không cần đâu ạ." Ngược lại dặn dò Tống Sở. "Tự mình học thật tốt, khi trở về anh sẽ kiểm tra bài tập của em.”

Tống Sở nhu thuận gật đầu. "Anh yên tâm đi, anh Tiểu Bác cứ làm việc thật tốt đi, không cần lo lắng cho em đâu.”

Lúc này Giang Bác mới đi theo Thư ký Lý.

Nhìn khí thế kia, nếu không phải trên người anh còn đeo cặp sách nhỏ, thật đúng là giống như một nhân vật lớn.

Mã Lan cảm khái nói. "Tôi cảm giác con trai Tiểu Bác của chúng ta sau này sẽ là một nhân vật lớn đấy.”

Tô Chí Phong cũng cười nói. "Ta thấy hiện tại thằng bé đã là một nhân vật lớn rồi, muốn gặp huyện trưởng liền gặp huyện trưởng ngay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-141.html.]

Mã Lan lắc đầu không nói, bà cảm thấy con trai mình sau này còn có thể là một nhân vật lớn đến mức có thể gặp cả các lãnh đạo quốc gia.

A nha, không thể nghĩ nữa, nghĩ đến hình ảnh kia bà lại nhịn không được muốn nhảy cẫng lên.

Có một đứa con trai như vậy, đúng là vượt mức chịu đựng của con người rồi, không cần phấn đấu, chỉ cần nuôi con trai lớn là có thể leo lên đỉnh cao của cuộc đời.

Giang Bác đến huyện, Huyện trưởng Lữ liền nhiệt tình đón tiếp anh, còn cố ý chuẩn bị một ít bánh quy trẻ em thích ăn, hạt dưa khô, kẹo các loại.

Giang Bác nhìn thấy những thứ này cảm thấy hẳn là nên mang Sở Sở tới đây.

Huyện trưởng Lữ uống một ngụm trà, vừa định cùng anh thảo luận một chút về việc cải tạo phương tiện trong huyện sẽ mang lại tiến bộ cho sự nghiệp vận tải như thế nào, chợt nghe Giang Bác nghiêm túc nói. "Cháu chủ yếu muốn phiếu lương thực, phiếu thịt, phiếu vải. Nếu có thêm phiếu công nghiệp cũng được, nhất là phiếu ngoại nhập.”

Trà trong miệng Huyện trưởng Lữ thiếu chút nữa phun ra.

Ông ta im lặng và từ bỏ ý tưởng chia sẻ niềm tự hào của mình, chỉ cảm thán bản thân tại sao lại muốn cùng một đứa nhỏ nói chuyện tư tưởng, đó quả thực chính là suy nghĩ quá nhiều. "Những thứ đấy không thành vấn đề, tôi sẽ phê duyệt cho cháu ngay. ”

Với tư cách là huyện trưởng, chút quyền lợi đấy ông ta vẫn có thể phê duyệt, hơn nữa, nếu các phương tiện trong huyện đều được cải tạo thành công, ông ta càng có lợi hơn. Bản thân ăn ít một miếng, cũng không thể bạc đãi công thần nhỏ này.

Giang Bác rất hài lòng. "Vâng, vậy chúng ta bắt đầu nói về phương án sửa đổi những xe khác một chút. ”

Thật ra phương án Giang Bác đều đã nghĩ đến, bản đồ cải tạo cũng đã vẽ xong.

Cho nên trên cơ bản không cần nói nhiều, mới nói vài câu, Giang Bác liền lấy ra quyển sách bài tập từ trong balo ra, có một bản vẽ ở trong đấy.

Huyện trưởng Lữ nhìn bản vẽ quý giá lại được vẽ trên quyển sách bài tập như vậy, tâm tình không khỏi phức tạp.

TBC

Nghĩ lại huyện trưởng mình đây cũng quá hà khắc rồi, ngay cả bản vẽ cũng không cho bạn học Tô Giang Bác một cái.

Nghĩ lại, lúc trước đối với chuyện này thật sự là không quá để ý.

So với thái độ nghiêm túc của bạn học Tô Giang Bác trong việc này, Huyện trưởng Lữ tự mình nghiêm túc suy nghĩ lại.

Loading...