Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 139
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:21:08
Lượt xem: 19
Quyển sách của Tống Sở không dài, hơn nữa còn là nhiều người viết, cho nên chỉ mất thời gian hai tuần trên cơ bản đã hoàn thành.
Ngoài văn bản, còn kết hợp thêm ít hình ảnh, Tống Sở phụ trách vẽ tranh, mấy đứa nhỏ cùng nhau gom góp tiền mua bút màu tô.
Khi Tống Sở tuyên bố bản thảo hoàn thành, trong căn nhà nhỏ nhà Mã Lan không ngừng phát ra tiếng kêu hưng phấn của bọn nhỏ.
"Chúng ta quá giỏi, chúng ta đã hoàn thành một câu chuyện."
Tô Bảo Phương cao hứng hét lên.
Tô Bảo Cương hưng phấn đến muốn lật bàn, nhưng nhà chú Ba quá nhỏ, không có cách nào lật, chỉ có thể đập đập bàn. "Anh thật lợi hại, lúc anh vượt qua cửa ải còn có thể trả lời nhiều đề tài như vậy.”
Tô Bảo Lượng nói. "Em mới lợi hại nhất, em đã viết rất nhiều chữ! ”
Tô Bảo Minh vỗ m.ô.n.g ngựa nói: "Không ai sánh bằng chị Sở Sở nhà chúng ta, chuyện xưa này đều là do chị ấy nghĩ ra! Chị Sở Sở lợi hại nhất.”
Tống Sở ho khan, khiêm tốn nói: "Chị cũng không lợi hại gì đâu, lợi hại nhất vẫn là anh Tiểu Bác, những nội dung anh ấy viết rất quan trọng.”
Sau khi khiêm tốn xong, cô lại tuyên bố. "Chờ sau khi để cho cha của em đọc qua và chấm điểm, chúng ta liền gửi cho cô Út ở tỉnh thành xem.”
Đám nhóc lại hoan hô thêm một lần nữa.
Giang Bác nhàm chán nhìn đám củ cải.
Không thể hiểu rõ đám nhóc đang hạnh phúc vì cái gì, hơn nữa anh phát hiện, Sở Sở cùng những đứa nhỏ này ở cùng một chỗ thời gian dài, tựa hồ cũng càng ngày càng giống đứa nhỏ thật.
Giang Bác thở dài, trong lòng phát sầu.
Cũng không biết có nên hối hận vì để Sở Sở đi học tiểu học hay không.
Lúc Giang Bác phát sầu, công ty vận tải trong huyện rốt cục cũng cải tạo xong động cơ.
Tính ra, đã mất hết bảy ngày, hơn nữa trong bảy ngày này có thể nói ngoại trừ ăn cơm, bọn họ một chút cũng không nghỉ ngơi mà liên tục làm việc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-139.html.]
Người sửa xe thâm niên càng làm càng hăng hái, cảm giác cách trước kia mình sửa xe không giống như sửa xe.
Sửa xe là cái gì , là phải cải tiến động cơ, nâng cấp lên được mới xem là có bản lĩnh lớn.
Hiệu trưởng Tô cũng tìm thấy niềm vui của cuộc sống, trước kia dạy dỗ con người, bây giờ sau khi nghỉ hưu còn có thể làm nghề, cảm thấy cuộc sống như vậy mới có ý nghĩa. Mỗi ngày đều đến công ty vận tải theo dõi, hướng dẫn người sửa xe thâm niên xem cách cải tiến như thế nào.
Vì thế sau khi cải tiến xong, hai người so với những người khác đều hưng phấn hơn.
Lúc kiểm tra xe đợt cuối, thợ sửa xe không khỏi khẩn cấp lên xe, khởi động động cơ, hiệu trưởng Tô cũng ngồi lên ghi lại dữ liệu.
TBC
Chờ xe khởi động, sau khi lái ra đi một đoạn, hai người già lớn tuổi không khỏi hưng phấn như trẻ ra mười mấy tuổi.
"Thành công rồi! Động cơ này không những dễ cải tạo, mà thay đổi xong mã lực cũng nâng lên rất lớn, không quá tốn sức như trước.”
Lúc trước động cơ này mã lực chỉ chừng bảy mươi, nhưng hiện tại có khi còn hơn một trăm.
Tuy rằng vẫn như cũng không tính là quá nhanh, nhưng cải thiện được như vậy, có thể xem như là một bước tiến lớn.
Thật ra, đây cũng không tín là cải tiến mà hệt như là đổi động cơ .
Hiệu trưởng Tô cũng kích động không thôi. "Tiểu Bác nhà chúng tôi thật đúng là có bản lĩnh. ”
Hai người lái xe đến cổng Huyện ủy, hiệu trưởng Tô xuống xe liền bước nhanh như bay tìm Thư ký Lý.
Thư ký Lý đang chuẩn bị đi công tác hội nghị trong huyện, nghe hiệu trưởng Tô nói kết quả cải tạo đã thành công, kinh ngạc hỏi. "Thật sao?”
Hiệu trưởng Tô lúc này đặc biệt tự tin, kiêu ngạo nói. "Xe ở ngay dưới lầu.”
Thư ký Lý lập tức chạy xuống dưới lầu.
Trong lòng còn đang kinh hãi, cảm giác có chút đầu nặng chân nhẹ.
Trước mắt vẫn là một chiếc xe buýt có ngoại hình tệ đến không nỡ nhìn, nhưng Thư ký Lý vẫn lên xe trải nghiệm một phen.
Tốc độ này quả thật cũng không tệ lắm, nhưng đặc biệt là không còn âm thanh kinh thiên động địa như trước kia.