Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 137
Cập nhật lúc: 2024-09-26 22:20:40
Lượt xem: 29
Cô miêu tả một chút hoàn cảnh khi Giang Bác lần đầu tiên lấy thân phận trí giả xuất hiện ở trước mặt mọi người, để Giang Bác nghĩ một câu thoại.
Giang Bác nói: "Anh vì sao phải quan tâm họ, họ không phải nên bị cắn sao?" Không thèm để ý.
Tống Sở cảm thấy mình chỉ nghĩ đến trí tuệ thông minh, mà không để ý đến thái độ lạnh lùng của anh: “... Bởi vì em là tác giả, em sắp xếp cốt truyện này, anh nhất định phải quan tâm.”
Thế là Giang Bác bất đắc dĩ nói một câu thoại: "Người ngu dốt, mau trả lời bài thi rồi cút đi, không trả lời thì tiếp tục ở đây để bị cắn."
Sau khi Tống Sở nghe xong, nghĩ: "Bỏ đi, lời thoại em nói thay anh, anh chỉ cần đóng góp trí tuệ của anh là được rồi. Anh Tiểu Bác, anh tranh thủ lúc rảnh rỗi thì giúp em ra ít đề khó."
Giang Bác rất vui vẻ: "Được, em nói thay anh, anh ra đề thay em."
Sau khi tan học, mấy đứa nhỏ nhà ông cụ Tô lập tức chạy đến tìm Tống Sở, hỏi thăm xem câu chuyện viết như thế nào rồi.
Tống Sở nói sơ qua tiến độ tình tiết, sau đó hẹn bọn họ cuối tuần đến nhà cùng nhau viết truyện.
Cô cảm thấy lời thoại vẫn cần thể hiện màu sắc riêng.
"Chúng ta cũng có thể viết câu chuyện sao?" Tô Bảo Phương có chút lo lắng, dù sao cô gái nhỏ cũng mới hơn bảy tuổi, chữ Hán cũng chỉ biết viết được một chút mà thôi. Hiến kế thì được, viết chữ chắc chắn không được.
Tô Bảo Cương giơ ngón tay: "Anh không muốn viết chữ." Chữ viết của cậu bé rất xấu!
Tống Sở nói: "Mọi người nói, em viết."
Giang Bác liếc nhìn bàn tay nhỏ của cô: "Không cho em viết, nếu không sẽ không hỗ trợ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-137.html.]
Tô Bảo Minh hô lên: "Để anh Tiểu Lượng viết, trình độ anh Tiểu Lượng cao."
TBC
Tô Bảo Lượng: “...”
Tống Sở không cần viết chi tiết câu chuyện, nhưng Tống Sở có thể làm tốt chi tiết cốt truyện.
Cái này không có nhiều chữ, thế là Giang Bác không ngăn cản. Mỗi ngày, hai người, một người vẽ, một người thì xây dựng cốt truyện.
Mỗi ngày đi làm về, Mã Lan Hoa nhìn con gái và con trai nhà mình sau khi hoàn thành bài tập xong, còn làm nghề phụ, bà lập tức cảm thấy mình là mẹ còn chưa đủ cố gắng, chưa chịu đủ cực khổ. Bà cũng chuẩn bị làm vài nghề phụ, bây giờ bà chạy vặt theo Từ Mỹ Lệ, việc ở chỗ làm sắp xếp cơ bản đã quen, Mã Lan cảm thấy mình cũng có thể học theo con trai và con gái, cũng gửi bản thảo.
Trước tiên bà đọc thêm sách báo, học tập một chút. Sau đó ở trong xưởng gửi bản thảo, báo cáo lên xưởng.
Về phần thầy giáo Tô Chí Phong thì càng không cần phải nói, mỗi ngày đều ở nhà ra đề thi.
Thế là một nhà bốn người đều bận rộn, người trong khu ký túc xá công nhân viên chức đều không thấy một nhà bốn người đi ra ngoài chơi.
Cuối tuần, mấy đứa nhỏ lại được đưa tới nhà Tống Sở viết truyện.
Đối với việc những đứa trẻ đến bên này, Từ Mỹ Lệ và Phùng San đều ủng hộ, họ cảm thấy có cơ hội tiếp xúc với Giang Bác và Sở Sở nhiều hơn thì có thể lây được chút thông minh. Hơn nữa hai người cảm thấy đúng là có chút công dụng, từ lễ Quốc Khánh lần trước, mấy đứa nhỏ sang bên này chơi, trở về đã rất thích học tập. Ngay cả ông tướng nhỏ Tô Bảo Cương này cũng không còn ra ngoài gây chuyện nữa, đi theo Tiểu Minh cùng giở sách học tập. Mấy ngày trước Từ Mỹ Lệ đọc không hiểu đề bài còn Tô Bảo Cương lại làm được. Từ Mỹ Lệ kích động suýt chút nữa đã khóc, bà ta cảm thấy quả nhiên là gần người thì sáng hay đen gì đó, thật sự rất có đạo lý.
Về phần chuyện viết sách này, họ tỏ vẻ chỉ muốn một chút, cũng không trông cậy vào việc bọn nhỏ có thể viết ra cái gì.
Khi bọn trẻ vội vàng viết truyện, Giang Bác cũng bắt đầu làm việc.
Huyện trưởng Lữ cho người đưa một cái động cơ xe bị hỏng từ bên công xã đến đây.
Chuyện này còn tốn không ít sức lực, đồng chí công xã nhất quyết không đồng ý, khóc rồi náo loạn. Cuối cùng vẫn là Huyện trưởng Lữ hứa hẹn, nếu làm hỏng sẽ điều một cái xe tốt hơn từ trong huyện cho họ, lúc này đồng chí công xã mới đồng ý.