Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 133
Cập nhật lúc: 2024-09-26 06:11:29
Lượt xem: 18
Chương 133:
Còn nói thêm, tốt nhất là nên có xe đạp đưa đón vì anh đi bộ sẽ rất mệt mỏi.
Không có cách nào khác, cơ thể anh đã nhỏ lại, chân ngắn nên đi bộ rất tốn sức.
Trong lòng Giang Bác đã dự định lần này sau khi có phiếu, anh sẽ tìm cách thử xem có thể lấy được một ít vật liệu ở bên này không, để tự mình lắp ráp một chiếc xe nhỏ mà trẻ em có thể lái. Chiếc xe đó giống như chiếc xe đồ chơi, sau này đi ra ngoài còn có xe mà không cần phải đi bộ.
Huyện trưởng Lữ bảo Thư ký Lý dùng xe đạp đèo Giang Bác đến xem công ty vận tải trong huyện, nhân tiện chào hỏi người bên kia rồi gặp mặt Giang Bác, sau này để Giang Bác trực tiếp đi tham quan bên công ty vận tải kia là được, cũng đỡ phải chạy tới chạy lui.
Thư ký Lý nhìn một cái, bất đắc dĩ gật đầu. Ông ta thầm nghĩ dẫn theo một đứa trẻ tám tuổi đi tham quan công ty vận tải thì hơi... Quên đi, loại chuyện bị người ta chê cười này đương nhiên bản thân bí thư phải làm, cũng không thể để Huyện trưởng làm những chuyện có khả năng bị người ta chê cười.
Một chiếc xe đạp, Giang Bác ngồi phía trước, hiệu trưởng Tô im lặng ngồi ở yên phía sau.
Trên đường, Thư ký Lý còn khuyên Giang Bác: "Bạn học Tô Giang Bác, tôi cảm thấy rằng cậu mới tám tuổi, cho nên bây giờ chuyện quan trọng nên là học tập."
Giang Bác nghiêm túc nói: "Chín tuổi, hôm qua vừa sinh nhật."
Thư ký Lý: “...”
Tám tuổi và chín tuổi có độ chênh lệch rất lớn sao? Đây cũng không phải là trọng điểm có được hay không.
"Dù sao tôi cảm thấy cậu vẫn tương đối thích hợp với việc học hơn."
Giang Bác nói: "Cho nên các ông phải nhanh chóng lấy động cơ về, nếu không muốn trì hoãn việc học của tôi thì hãy nhanh để cho tôi hoàn thành công việc."
TBC
“...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-133.html.]
Hiệu trưởng Tô ở phía sau im lặng nhìn lên bầu trời, cũng không biết hôm nay mình quyết định dẫn theo cháu trai đến đây liệu có đúng không.
Đến công ty vận tải, Thư ký Lý dẫn Giang Bác đi gặp quản lý Trần bên công ty vận tải.
Quản lý công ty vận tải là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi, ông ta đeo kính, dáng người nhìn qua trông còn khỏe mạnh hơn nhiều so với người bình thường.
Thư ký Lý nói chuyện với quản lý Trần một cách xấu hổ.
Quản lý Trần cúi đầu nhìn Giang Bác một cái, lại nhìn Thư ký Lý một cái, cuối cùng cũng đưa ra kết luận, không phải mình điên, mà là Huyện trưởng Lữ điên thật rồi.
Thư ký Lý cũng cảm thấy thật sự ngượng ngùng, ho khan một tiếng: "Chuyện này, dù sao cũng tùy tiện xem một chút. Bây giờ tôi cũng không thể thay đổi, chỉ là tìm hiểu tình hình."
Quản lý Trần xua tay: "Đi xem đi, cứ đi xem tùy thích." Dù sao chỉ cần không động vào xe của họ là được, ai động thì mới sốt ruột. Để một đứa nhỏ động vào cái bát cơm của họ, đây là liều mạng đó. Đây cũng không phải là đồ chơi, đây là xe!”
Giang Bác nghiêm túc đi xem những chiếc xe bên trong công ty, bề ngoài không cần nhìn, vì tất cả đều là sắt vụn đồng nát trong mắt Giang Bác, anh trực tiếp đi xem tình trạng động cơ của mỗi chiếc xe, trong lòng yên lặng ghi nhớ.
Sau khi xem xong, trong đầu cũng tổng kết phân tích xong, chín mươi phần trăm xe trong mắt anh đều có thể đã bị hỏng.
Còn mười phần trăm kia là gần như bị hỏng.
Đương nhiên, lấy tiêu chuẩn của Giang Bác, đó là nếu xác suất trục trặc đạt đến bảy ngày một lần, trên cơ bản có thể bị hỏng. Nhưng trong mắt những người lái xe này, trục trặc cũng có thể sửa. Bọn họ đều là thợ có chứng chỉ, sửa xe không thành vấn đề, chỉ cần có thể hoạt động thì đó chính là xe tốt.
Lúc rời khỏi công ty vận tải, Thư ký Lý nói: "Bạn học Tô Giang Bác, cậu nhìn có hiểu không?"
Dù sao chính ông ta cũng nhìn không hiểu. Cảm giác mỗi động cơ đều giống như nhau, không biết cái nào là tốt, cái nào là hỏng.
Giang Bác gật đầu.