Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-09-26 06:08:29
Lượt xem: 30
Chương 123:
Mã Lan che mặt, người ta làm những công việc đó mới là nòng cốt của công đoàn.
Bà không thể trông cậy vào đồng chí Từ Mỹ Lệ được, bằng không bà còn phải đợi ở trong xưởng mười năm nữa mới có thể lên chức.
Mã Lan quyết định phải dựa vào bản thân mới tiến lên được, cho nên ôm một trăm hai mươi ngàn nhiệt huyết đối với công việc của mình.
Ban đêm về đến nhà còn cùng người trong nhà nói ra những hoài bão của bản thân.
"Làm người phải có mục tiêu, trong vòng năm năm thăng làm quản lý, trong vòng mười năm thăng làm trưởng công đoàn."
Người trong nhà rất có mặt mũi vỗ tay ủng hộ, Tống Sở nói: "Con cũng muốn đứng đầu toàn trường, con còn muốn tranh thủ sang năm nhảy lớp."
Tô Chí Phong ho khan một cái: "Cha tranh thủ trong ba năm lên làm chủ nhiệm trưởng."
Bọn họ đều nhìn Giang Bác.
Giang Bác: “... Kiếm tem phiếu."
"..."
Không quan tâm mục tiêu là cái gì, dù sao bốn người nhà họ Tô trước nay cũng chưa từng bận rộn như vậy.
Tô Chí Phong bây giờ đảm nhiệm ba lớp, mỗi ngày về nhà soạn bài, vẫn luôn bề bộn nhiều việc.
Về phần Tống Sở và Giang Bác, phải học hành nên cũng hoàn toàn không có nhàn rỗi.
Tống Sở còn phấn đấu vì hạng nhất toàn trường, cô quyết tâm muốn thi thử, còn muốn sau khi hoàn thành chương trình học, tranh thủ lần sau báo danh có thể nhảy lớp, cùng Tiểu Bác tốt nghiệp sớm một chút.
Giang Bác không viết bài gửi đến tòa soạn báo nữa.
Từ khi Tống Sở nói không có phiếu thì không thể tới tiệm cơm, anh liền mất đi một chút nhiệt tình với công việc viết bài, với lại trước đó còn lưu bản thảo, có thể kiếm thêm một chút tiền, cho nên Giang Bác không vội viết thêm.
Mà là suy nghĩ xem như thế nào kiếm cái tem phiếu kia.
Một nhà bốn người bận bịu, chẳng mấy chốc sắp đến lễ quốc khánh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-123.html.]
Tống Sở cũng hoàn thành việc thi đứng nhất toàn trường, trải qua bao cố gắng học tập từ trước đến nay, cô rốt cuộc cũng vượt qua bài kiểm tra với tất cả học sinh lớp ba, vinh dự lấy vị trí đứng nhất toàn trường.
Lần trước Giang Bác gửi bài viết ra ngoài, cũng lại một lần nữa được đăng báo.
Có cơ sở chuyện lúc trước, lần này thành tựu của Giang Bác ngược lại là chỉ hơn một điểm nhỏ như bọt nước mà thôi, chút chấn động nhỏ này là do hiệu trưởng khiến các học sinh phải chép bài báo của Giang Bác khiến các học sinh liên tục phẫn nộ.
Ngược lại, thành tích Tống Sở được hạng nhất, được bà nội Tô và hiệu trưởng Tô khen thưởng, bà nội Tô còn nói đưa bọn trẻ tới nhà ăn cơm, sẽ cho bọn trẻ ăn trứng gà luộc.
Hiệu trưởng Tô cũng động viên đứa trẻ: "Sở Sở là một đứa bé có tiền đồ, về sau không ngừng cố gắng, sau này cũng sẽ là một nhân tài có ích cho quốc gia."
Hiệu trưởng Tô cho rằng, đầu óc của Giang Bác là trăm năm khó gặp, đầu óc Tống Sở dạng này, cũng là hạt giống học tập tốt, về sau vững vàng, cũng có thể có được rất nhiều thành tựu.
Tống Sở sau khi nghe xong, đặc biệt kiêu ngạo: "Ông nội, về sau cháu nhất định là một nhân tài."
Hiệu trưởng Tô: “..."
Bà nội Tô ở bên cạnh cười ra tiếng, sau đó nói với Mã Lan bọn họ: "Lễ quốc khánh em gái các con muốn trở về, đến lúc đó các con nên đưa bọn trẻ trở về họp gặp."
Bà nội Tô đời này sinh ba con trai một con gái, vô cùng yêu thương con gái, con gái cũng là một người có tiền đồ, thi vào đại học.
Bởi vì là con gái nên không cần phải phụng dưỡng, liền ở lại tỉnh thành.
Nhưng mà cơ hội trở về cũng không nhiều.
Lần này trở về, vẫn là vì nghe nói Tô Chí Phong bọn họ nhận nuôi bọn trẻ, đứa trẻ cũng vô cùng có tiền đồ, cho nên chuẩn bị đưa người trong nhà trở về họp gặp.
Nghe được cô em chồng muốn trở về, Mã Lan cười thầm.
Đối người em gái của Tô Chí Phong này, bà không có bình luận gì, đây cũng là một nhân tài, nhưng là trình độ thanh cao so với Phùng San chỉ có hơn chứ không kém.
TBC
Ngược lại Tống Sở cái gì cũng không biết, chỉ biết là có người cô muốn trở về, vui vẻ nói: "Bà nội, cô cháu là người như thế nào?"
Nói đến con gái, bà nội Tô thật tự hào vô cùng, cảm thấy còn có tiền đồ hơn so với mấy người con trai.
"Cô cháu là người có văn hóa, làm việc ở nhà xuất bản."
"Nhà xuất bản chính là làm ra sách sao? Cô cháu thật là lợi hại." Tống Sở nói.