Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 117
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:38:17
Lượt xem: 23
Chương 117:
Hiệu trưởng Tô cũng kích động, ông cụ kích động vì Giang Bác viết nên nghiên cứu khoa học, nhớ lại bài luận trước đây Giang Bác gửi cho giáo sư Tiêu, như vậy chắc chắn là đã thành công.
"Tôi đi gọi điện cho ông Tiêu."
Hiệu trưởng Tô nhanh chóng chạy tới bưu cục gọi điện thoại, bước đi như bay, giống như một đứa trẻ, bà nội Tô ở phía sau nói to: "Chậm một chút."
Đến bưu cục, gọi điện thoại một hồi, hiệu trưởng Tô liền tranh thủ thời gian hỏi giáo sư Tiêu, chuyện này có phải thật hay không.
Đầu bên kia điện thoại, giáo sư Tiêu nói: "Là thật, tôi còn viết thư cho ông, đoán chừng còn chưa tới đâu."
Hiệu trưởng Tô kích động chạm lên n.g.ự.c của mình, cảm thấy trái tim của ông cụ sắp không chịu nổi rồi.
Cháu trai của ông cụ mới chỉ có tám tuổi thôi.
Giáo sư Tiêu nói: "Ông Tô, bởi vì tôi không thể giữ lại cháu trai của ông mà sở nghiên cứu bên kia còn phê bình tôi nữa, hiện tại tôi vẫn muốn nói rõ, Tiểu Bác nhà ông có lựa chọn nào tốt hơn chưa?"
Hiệu trưởng Tô chột dạ không nói thêm gì.
Giáo sư Tiêu tiếp tục nói: "Những lời khác tôi cũng không nhiều lời, ông cũng là người làm trong giáo dục, muốn tốt cho Tiểu Bác thì nên để nó tiếp nhận giáo dục tốt hơn, đừng làm chậm trễ một thiên phú tốt như vậy."
Hiệu trưởng Tô trịnh trọng nói: "Tôi biết rồi, ông Tiêu, ông yên tâm đi."
Đương nhiên, sau khi nói xong vẫn là chột dạ, cháu trai nhà ông cụ hẳn là nên học đại học, vậy mà lúc này còn đang chờ học tiểu học.
Sau khi cúp điện thoại, hiệu trưởng Tô trong lòng vui vẻ, lại điện thoại cho mấy người con trai đang ở cơ quan.
Tiền điện thoại quý, bình thường ông cụ đều tiếc không bỏ ra nhưng hôm nay thì nhất định phải chi.
Chỉ thị duy nhất đối với ba người con trai chính là buổi tối hôm nay hãy về nhà ăn cơm, trọng yếu nhất chính là đưa theo bọn trẻ.
...
Lúc này bọn trẻ đang ở trong trường học cũng không yên.
Buổi chiều tiết cuối là tiết sinh hoạt, học sinh toàn trường đang dọn dẹp sân, mấy đứa trẻ nhà họ Tô theo lời Tô Bảo Cương bao vây Giang Bác vào chính giữa, không cho học sinh khác nhìn.
TBC
Tống Sở nói: "Vì sao không cho bọn họ nhìn anh Tiểu Bác? Bọn họ đều rất thích anh Tiểu Bác, muốn làm bạn với chúng ta."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-117.html.]
Tô Bảo Cương nói: "Người khác xem phim còn phải mua vé mới vào cửa được, Tiểu Bác nhà chúng ta sao có thể tùy tiện cho người khác nhìn?"
Tống Sở: “..."
Tô Bảo Phương nói: "Không sai, không phải ai cũng có thể nhìn anh ba nhà chúng ta."
Tô Bảo Lượng nói: "Thật ra nhìn một chút cũng không sao."
Tô Bảo Minh nói: "Dù sao em cũng sẽ nghe lời chị Sở Sở, chị Sở Sở nói có thể nhìn thì có thể cho người khác nhìn."
Tô Bảo Cương mất hứng nói: "Phải nghe anh, anh chính là anh trai của em!"
"Nhưng chị Sở Sở hiểu em nhất." Tô Bảo Minh kiên định ủng hộ Tống Sở.
Tô Bảo Cương: “... Thì nhìn cũng được, nhưng không cho phép sờ."
Thế là mấy đứa trẻ tản ra, cho người khác nhìn Giang Bác, bọn nhỏ như ong vỡ tổ chạy tới, chúng đều là nghe thầy giáo nói rằng trường học của chúng tạo ra một nhà khoa học, đặc biệt lợi hại.
Nhà khoa học đối với bọn trẻ là một nghề nghiệp xa xôi và thần bí, cho nên mọi người đều cực kỳ hiếu kỳ xem nhà khoa học trông như thế nào, hiện tại rốt cuộc cũng thấy được dáng dấp thật là dễ nhìn!
Một nam học sinh nói: "Khó trách tớ không làm nổi nhà khoa học, mẹ tớ không sinh ra tớ đẹp mắt như vậy."
Giang Bác: "..."
Lại có bạn học nữ nhìn Tống Sở: "Sở Sở cũng xinh đẹp, Sở Sở cũng muốn làm nhà khoa học sao?"
Tống Sở kiêu ngạo ưỡn ngực: "Tớ muốn làm… trợ lý nhà khoa học!"
"Trợ lý là cái gì?"
"Trợ lý là cái gì cũng đều làm, không có trợ lý, nhà khoa học cũng sẽ không ăn cơm, không đi ngủ."
Tiến sĩ chính là như vậy, lúc còn ở phòng thí nghiệm, ăn cơm đi ngủ đều phải có người dỗ, những nhà khoa học cũng như vậy, luôn luôn làm thí nghiệm đến quên ăn cơm, đi ngủ.
Không ăn cơm không đi ngủ thì làm sao sống được, trợ lý lợi hại như vậy sao? Bọn nhỏ sợ ngây người, có đứa bé nói: "Vậy về sau tớ cũng muốn làm trợ lý cho nhà khoa học."
Giang Bác ngẩng đầu nhìn bầu trời, nghĩ đến trước kia Tống Sở thường thức đêm đọc tiểu thuyết, cũng hầu như là không ăn cơm, vì để cho cô đúng giờ ăn cơm đi ngủ, anh không thể không yêu cầu cô dỗ mình ăn cơm đi ngủ...