Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 105
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:32:21
Lượt xem: 32
Chương 105:
Mã Lan thì mang vào trong mỏ đọc cho người khác nghe, mấy người biết chữ cũng không biết là con trai Mã Lan viết nên nghe rất chăm chú, dù sao từ đầu tới đuôi một chữ cũng nghe không hiểu gì. Họ đơn giản chỉ cảm thấy người viết đặc biệt lợi hại, đó là suy nghĩ chung của những người có học thức.
Một số chị gái và các thím đang nuôi dạy con trai đều nói: "Mã Lan, bà có được một đứa con trai thông minh như vậy, trong tương lai chắc chắn sẽ được hưởng phúc."
Hiệu trưởng Tô cũng ra ngoài đi dạo vào sáng sớm với tờ báo trong tay, khi gặp những người bạn cũ ông cụ lại nhờ họ cho lời nhận xét xem bài báo đó có được viết tốt hay không. Sau khi các cuộc thảo luận kết thúc, ông cụ mới nói với bọn họ rằng bài này là do cháu trai mình viết, khiến cho bọn họ ghen tỵ đến đỏ cả mắt rồi mới đi tìm mục tiêu khác để khoe khoang.
Cách thể hiện của Tô Chí Phong thì tương đối gọn lẹ hơn, đó là sau khi mua báo liền đặt ở trên bàn làm việc của mình, cố ý đem bài viết của con trai đặt ở trang trên cùng, tính toán trùng hợp để cho người ta phát hiện.
Ông còn bình tĩnh trả lời: "Con trai tôi viết, tôi không có việc gì nên xem. Dù sao đó cũng là do đứa nhỏ nhà mình viết, là cha mẹ chúng ta cần phải thường xuyên quan tâm đến chuyện của con nhỏ, từ bài viết của chúng có thể hiểu chúng nghĩ như thế nào." Chẳng mấy chốc, toàn bộ trường trung học đều biết bản thảo con trai thầy Tô viết được lên báo, hơn nữa còn là số báo nổi tiếng.
Loại bài viết này quả thực không giống những bài văn xuôi, đứa nhỏ nhà họ Tô thật sự là thiên tài mà!
Hơn nữa còn là một thiên tài mới có tám tuổi.
Trong huyện nhỏ này không ngờ lại xảy ra việc không tin nổi như vậy!
Sau khi thầy giáo Ngô phát hiện trên đó là tên của Tô Giang Bác liền vội vàng chạy lên lớp, hỏi Tống Sở xem đây có phải trùng tên hay không.
Tống Sở nói: "Đây thật sự là do anh Tiểu Bác viết."
Thầy Ngô đứng ngây người hồi lâu, sau đó còn đặc biệt đạp xe đi tìm Tô Chí Phong xác nhận chuyện này. Kết quả đến cuối mới phát hiện, toàn bộ trường trung học ai cũng đều biết, cuối cùng ông ta quay về trường tiểu học tìm hiệu trưởng báo cáo chuyện này.
Thầy hiệu trưởng sau khi nghe xong lập tức vung tay lên: "Mau dán lên bảng tuyên truyền, ngoài ra phóng to ba bài báo này rồi in ra cho tất cả giáo viên học tập. Buổi chiều, chừa trống một tiết để cho học sinh từ lớp ba trở lên sao chép một lần, về nhà làm gương để noi theo."
TBC
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-105.html.]
Thầy Ngô sờ cái đầu hói của mình: "Không cần phải như vậy đâu thầy, bọn nó xem cũng không hiểu gì đâu."
"Điều này nhằm động viên các em, cũng để phụ huynh của bọn trẻ biết rằng trường tiểu học của chúng ta có tài liệu thực tế, cũng như học sinh của chúng ta là những em có tài năng nổi trội."
Đối với mục tiêu cần đạt của trường, Thầy Ngô nghe xong không nói nên lời.
Thế là buổi chiều, toàn thể từ khối ba trở lên đều nhận được thông báo nghỉ một buổi, nhưng mà học sinh còn chưa kịp vui vẻ đã bị dặn chép ba bài văn ngắn.
Tô Bảo Cương mếu máo muốn khóc: "Em ba có cách nào mà học được nhiều chữ như vậy chứ, em biết không, nếu không có anh ở đây thì có lẽ em đã bị đám học sinh khác ghen tỵ mà đánh cho một trận."
Tống Sở đỡ lời: "Anh Tiểu Bác của em sẽ không bị đánh, anh trai em rất tốt, mọi người đều rất thích anh ấy, không phải chỉ có ba bài thôi sao, viết trong một buổi chiều là xong rồi."
Tô Bảo Cương nói: "Có em ba giúp đỡ, em đương nhiên sẽ có thái độ chỉ trích tụi anh."
Tống Sở không muốn đôi co thêm, tuy cô rất muốn viết như anh nhưng tuổi còn nhỏ tay mềm nên viết không được nhiều chữ như vậy, anh Tiểu Bác nói rằng nếu cô viết quá nhiều chữ, tay của cô sẽ bị tật trong tương lai.
Ngoài việc chép bài, sáng hôm sau, trường tiểu học còn tổ chức phát thưởng trước mặt toàn thể học sinh trong trường, Giang Bác đã nhận được phần thưởng cấp tiểu học đầu tiên trong đời – Giải học sinh 5 tốt.
Đây là vinh dự lớn nhất mà một học sinh có thể nhận được, không những trao giấy khen còn có một cây bút và một cuốn sổ, đó là giải thưởng riêng do hiệu trưởng tặng thêm nhằm khen thưởng Giang Bác vì đã làm rạng danh nhà trường.
Sau khi nhận thưởng, Giang Bác theo thói quen giữ chúng cho Tống Sở sử dụng, Tống Sở ghen tị vô cùng: "Anh Tiểu Bác, kỳ thi sắp đến rồi, em nhất định phải đứng nhất khối."
Giang Bác gật đầu: “Ừ.”