Nhân duyên trời định, chạy trốn zombie xuyên về thập niên 60 - Chương 103
Cập nhật lúc: 2024-09-25 19:31:22
Lượt xem: 19
Chương 103:
Tô Chí Phong chỉ im lặng không nói gì thêm.
Vì vấn đề này mà cả buổi chiều rất nhiều người tập trung ở sân nhà vợ chồng Mã Lan bàn tán xôn xao, để không bị quấy rầy, Mã Lan và Tô Chí Phong chỉ có thể đưa bọn trẻ đến nhà ông bà nội.
Trước khi đi, bà còn đưa cho hai đứa nhỏ tiền nhuận bút và tiêu vặt trong tuần.
Giang Bác nhận lấy tiền rồi chia một nửa tiền tiêu vặt lại cho Mã Lan, chỉ giữ lại một nửa nói: "Con lấy một ít để lần sau mua bìa thư cùng chút tem thôi ạ, sau này con cũng sẽ không xin tiền mẹ nữa."
Mã Lan nghe Giang Bác nói thế liền giải thích: "Chúng ta là cha mẹ của con thì cho tiền các con là lẽ đương nhiên, đã cho thì các con cứ nhận lấy mà dùng để mua bánh kẹo hay đồ dùng học tập." Bà nói xong, lại nhét tiền vào trong túi con trai mình.
TBC
Anh nghĩ một lát rồi nghiêm túc nói: "Con sẽ chăm sóc cha mẹ khi về già."
Tống Sở nghe vậy cũng nói theo: "Còn có con nữa, con cũng sẽ chăm sóc cha mẹ khi về già ạ."
Tô Chí Phong và Mã Lan nghe xong tâm tình hạnh phúc không thôi.
Họ cảm thấy hai đứa nhỏ này hệt như con ruột của họ sinh ra, luôn không ngừng tạo cho họ bất ngờ và xúc động.
Lúc một nhà bốn người đến thăm nhà ông bà nội, liền thấy được vẻ mặt trông ngóng đến đỏ cả mắt của ông bà nội Tô.
Thấy cả nhà cuối cùng cũng đến, bà nội Tô kéo Tống Sở lại gần mình: "Không uổng công sáng nay bà luộc trứng đợi mấy đứa đến ăn.”
Tống Sở nhanh nhẹn đỡ lời: "Bà nội ơi, tại chúng cháu bận chút việc, tên của anh Tiểu Bác được xuất hiện trên báo rồi bà ạ."
Bà nội Tô sửng sốt: "Có chuyện gì, sao bà chưa từng nghe ai nhắc đến cả?"
Ngay cả hiệu trưởng Tô luôn bày vẻ mặt nghiêm nghị cũng im lặng lắng nghe, Tống Sở nhanh nhảu kể chuyện bài viết của Giang Bác đã được gửi đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nhan-duyen-troi-dinh-chay-tron-zombie-xuyen-ve-thap-nien-60/chuong-103.html.]
Ông bà nội Tô nghe xong cảm thấy phấn khích không thôi, hai ông bà cụ hướng mắt nhìn về Tô Chí Phong và Mã Lan.
Tô Chí Phong gật đầu: "Cha mẹ, đúng là như vậy, cháu nó còn nhận được tiền nhuận bút, tổng cộng mười tệ con đều đã đưa hết cho đứa nhỏ rồi."
Tống Sở móc túi lấy tiền ra theo lời cha nói.
Khuôn mặt bà nội Tô đỏ ửng lên không biết có phải do vui sướng quá hay không, bà cụ nghẹn ngào nói: "Đúng là làm rạng rỡ tổ tông nhà họ Tô mà." Đối với người từng sống trong chế độ cũ xa xưa như bà nội Tô, những người xuất hiện trên báo ắt hẳn là những nhà văn lớn lỗi lạc. Dù gì đi nữa, ngay cả ông nội Tô cũng chưa bao giờ có tên trên trang báo.
Hiệu trưởng Tô cũng không thể khống chế cảm xúc thật của mình mà cười một tràng to: "Không biết khi nào tôi mới có thể xem báo đây, không biết bài báo viết về gì? Mà thôi ngày mai tôi sẽ đứng chờ sẵn người bán báo ở ngoài cửa."
Tống Sở nói với ông: "Hai ngày nữa mới có ông nội ạ."
Ông nội Tô ngại ngùng sờ sờ mũi: "Nếu có sai sót thì sao, ngày mai ông vẫn phải hỏi cho chắc."
Bà nội Tô chỉ biết cười, bà biết tánh ông chồng già mình đang muốn khoe khoang đây mà.
Tối nay còn có thêm gia đình con cả và con thứ hai đến thăm, mỗi cuối tuần, bọn họ đều đến thăm ông bà nội Tô. Nhưng đã đến thăm nào ai đến tay không, thành ra bọn họ đều mang theo chút đồ ăn làm sẵn tới.
Chợt họ phát hiện một điều, đồ ăn trên bàn hôm nay làm đặc biệt nhiều, còn có cả món cá ướp để dành cho Tết Nguyên đán, thậm chí là thịt hun khói.
Mãi cho khi mọi người vào bàn ăn thì họ mới biết vì tên của Giang Bác sẽ xuất hiện trên trang báo nên hôm nay mới nấu nhiều món như vậy, Tô Chí Cường cảm thấy vô cùng tự hào, cũng như tự hào thay cho gia đình nhà họ Tô.
"Tiểu Bác, cháu giỏi lắm!"
Tô Chí Quốc vui theo: "Xuất sắc! Bác nhất định đến đơn vị cơ quan khoe một phen." Có đứa cháu làm mát mày mát mặt này phải khoe để khiến cho đám đồng nghiệp liếc cháy cả mắt.
Còn Từ Mỹ Lệ và Phùng San miệng không nói nổi một câu, hai người đều cảm thấy khoảng cách địa vị trong nhà càng lúc càng lớn…