Nhận thấy đến, phụ nữ khẽ ngẩng đầu. Một gương mặt trắng bệch hiện trong màn đêm, làn da tái xanh chút huyết sắc, đôi mắt trắng dã, trống rỗng đồng tử.
Chỉ trong nháy mắt, đôi môi thâm tím của lệ quỷ áo đỏ nhếch lên, tạo thành một nụ quỷ dị.
Rồi, nó lao thẳng về phía Lê Diệu!
Lá bùa Dương Khí gần cạn kiệt, vòng bảo hộ cũng sắp phá vỡ sức mạnh của lệ quỷ áo đỏ.
Nếu nhờ Lăng Hư Đạo trưởng kịp thời ném đến một chiếc la bàn để chống đỡ, e rằng bọn họ sớm tấn công. ngay cả la bàn cũng chỉ cầm cự một lúc.
Ngay khi la bàn xuất hiện vết nứt đầu tiên, Lê Diệu tới nơi.
Tịch Tử Quận thấy cô liền dâng lên một cảm giác phức tạp: mừng rỡ và hối hận đan xen.
Mừng vì đến giúp, dù gì Lê Diệu cũng mang theo linh phù, thể kéo dài thời gian thêm một chút.
cũng hối hận vì gọi cô đến.
Con lệ quỷ quá mạnh, mạnh hơn bất kỳ con quỷ nào mà từng gặp.
Chiếc la bàn Càn Khôn của là pháp khí gia truyền, hàng chục đại pháp sư gia cố trong suốt trăm năm qua. Vậy mà chỉ trong vài chiêu, nó đánh nứt.
Lệ quỷ áo đỏ quá mạnh.
Dù Lê Diệu đến, cũng thể gì hơn, cuối cùng lẽ chỉ thêm một mạng bỏ nơi .
"Tránh mau!"
Thấy lệ quỷ lao về phía Lê Diệu, Tịch Tử Quận hét lớn.
cô thể tránh ?
Cô chỉ là một bình thường, từng học qua võ thuật, càng khinh công.
Hơn nữa, cô còn là một bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối.
Dù việc điều hành nhà ma giúp cơ thể cô hồi phục phần nào, nhưng . Hiện tại, sức khỏe của cô vẫn yếu hơn bình thường nhiều.
Lệ quỷ áo đỏ lao đến quá nhanh, chỉ trong chớp mắt áp sát cô.
Lê Diệu kịp né.
Tịch Tử Quận trừng lớn mắt. Cậu , Lê Diệu chắc chắn thể thoát.
Ngụy Tề run rẩy nhắm chặt mắt, dám .
"Hu hu, bà chủ, thật xin ! Tất cả là của ! nên gọi bà chủ đến... Nếu bà chủ chết, đây!"
Cả hai đều cho rằng Lê Diệu sẽ c.h.ế.t ngay tại chỗ.
Con quỷ loại tầm thường. Nó chỉ cần một tay là thể vặn cổ cô trong chớp mắt.
...
"Phịch!"
Một âm thanh trầm đục vang lên.
Lê Diệu đẩy ngã xuống đất.
cùng lúc đó, lệ quỷ áo đỏ cũng hất văng sang một bên, rơi xuống sàn, thể co quắp dữ dội.
"Hu hu hu..."
Ngụy Tề nấc, run rẩy mở mắt, sợ hãi về phía .
, trợn tròn mắt.
Lê Diệu dậy, phủi phủi bụi áo, tiện tay đẩy xác lệ quỷ sang một bên chạy về phía .
Cô vẫn sống?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/78.html.]
Tim Lê Diệu đập mạnh trong lồng ngực.
Mặc dù cô điều hành nhà ma, nhưng những con quỷ trong đó bao giờ thực sự hại cô.
Còn con quỷ thì khác.
Nó thực sự lấy mạng cô.
Đây là đầu tiên cô đến gần cái c.h.ế.t đến .
Nhìn thấy cô , Ngụy Tề mừng rỡ, nước mắt giàn giụa:
"Bà chủ! Bà chủ chứ?"
Cậu nhào tới, nắm c.h.ặ.t t.a.y áo cô, :
" tưởng bà chủ c.h.ế.t !"
Bên cạnh, Tịch Tử Quận vẫn hồn.
Cậu nên lời, chỉ chầm chậm giơ tay, chỉ về phía :
"Người chết... cô , mà là quỷ."
Lê Diệu và Ngụy Tề đồng loạt đầu .
Lệ quỷ áo đỏ co giật sàn nhà, chiếc áo đỏ nó cháy rụi.
Mộng Vân Thường
Trong khi đó, Lê Diệu hề hấn gì. Không thương, xây xát, thậm chí một sợi tóc cũng chẳng mất.
Cô sững sờ.
"Chuyện là ?"
Lê Diệu cố gắng nhớ . Khi con lệ quỷ áo đỏ lao tới, cô kịp phản ứng, chỉ theo bản năng vung cả nắm linh phù trong tay để đẩy lùi nó vội vàng chạy vòng dương khí.
Không ngờ lệ quỷ áo đỏ lao tới quá mạnh, đ.â.m thẳng cô.
Càng ngờ là nó cháy thành thế .
Lê Diệu cúi xuống bản . Quần áo vẫn nguyên vẹn, dấu hiệu cháy xém tổn hại gì.
"Quá kỳ lạ... Sao nó đốt cháy?"
Cô nhíu mày, sực nhớ đến những lá linh phù dán đầy .
Vội vàng lục trong túi, cô rút xem.
Quả nhiên, tất cả linh phù cháy đen.
Cô lượt lấy từng lá, kiểm tra từng cái một. Tổng cộng hơn năm mươi lá, tất cả đều cháy thành tro.
Tịch Tử Quận bên cạnh thấy cảnh , khỏi trợn mắt kinh ngạc.
"Cô... cô mang theo nhiều bùa thế ?"
Ánh mắt rơi xuống những lá phù cháy xém trong tay Lê Diệu, trong lòng khỏi thầm thở dài xót xa.
Linh phù của cô là hàng thượng phẩm!
Loại bùa vô cùng hiếm. Đến cả sư phụ , Lăng Hư Đạo trưởng, cũng chỉ ít.
Bình thường, mỗi ngày sư phụ vẽ vài chục lá bùa, nhưng tỷ lệ thượng phẩm cực thấp. Một tháng khi còn vẽ một lá, đến cả trung phẩm cũng hiếm, phần lớn đều là hạ phẩm.
Sau nhiều năm tích lũy, lượng linh phù thượng phẩm trong tay Lăng Hư Đạo trưởng cũng chỉ hơn ba mươi lá, và ông giữ gìn chúng cẩn thận, chỉ sử dụng trong những tình huống quan trọng nhất.
Vậy mà Lê Diệu rút một lúc hơn năm mươi lá!
Tịch Tử Quận nhịn , bước lên rút từ tay cô một lá bùa cháy xém, mà đau lòng thôi.
“Quá lãng phí! Quá lãng phí ! Phí của giời!”