Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 634
Cập nhật lúc: 2025-04-21 12:27:00
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nhưng Lê Đạt không nghe, cứ vùng vẫy đòi lao vào. Cuối cùng, Diệp Thúy Vân đành dùng dây thừng trói ông ta vào ghế để ông không tự gây thương tích cho bản thân. Trói xong, bà ngã vật xuống sofa, cả người rệu rã, mái tóc bạc trắng rối tung như một bà lão khắc khổ, ánh mắt lộ rõ sự tuyệt vọng.
So với mấy năm trước, Diệp Thúy Vân giờ đây như già đi hai chục tuổi.
Lê Diệu không nói gì, lặng lẽ đi qua phòng khách rồi bước vào từng gian phòng quen thuộc.
Lê Dương đã bị hủy dung, giờ chỉ dám ở mãi trong phòng, không dám bước ra ngoài ánh sáng. Còn Lê Ân thì tâm thần bất ổn, suốt ngày đập đầu vào tường, miệng gào thét vô nghĩa.
Lê Diệu đi hết từng phòng một, cuối cùng dừng lại trước căn phòng cũ – nơi cô từng bị nhốt khi còn nhỏ.
Cánh cửa hé mở, mùi ẩm mốc xộc vào. Căn phòng ấy, ngày xưa từng là cả một tuổi thơ bị xiềng xích trong bóng tối. Nhưng bây giờ, tất cả đã trở thành quá khứ xa xôi, thậm chí cô cũng không còn nhớ rõ mình từng cảm thấy thế nào khi bị nhốt ở đây.
Trên Trái Đất, có thể mới chỉ trôi qua chưa đến mười năm. Nhưng đối với Lê Diệu – người đã từng xuyên qua biết bao vị diện, sống hàng ngàn, thậm chí hàng vạn năm – những ký ức đó sớm đã bị cuốn trôi.
Nếu không nhờ Cục trưởng Ông nhắc đến, có lẽ cô cũng sẽ không quay lại nơi này.
Cô lặng lẽ đi một vòng quanh nhà, không ai trong gia đình họ Lê nhận ra sự có mặt của cô. Cho đến khi cô bước ra đến cửa, Diệp Thúy Vân đột nhiên cảm nhận được điều gì đó. Bà giật mình lao tới, hoảng hốt gọi:
"Lê Diệu? Là cháu phải không? Cháu về rồi đúng không?"
Lê Diệu không quay đầu, bước chân vẫn bình thản như cũ.
"Diệu Diệu!"
Giọng Diệp Thúy Vân vỡ òa trong tuyệt vọng, bà gần như hét lên trong nghẹn ngào: "Đừng đi! Cầu xin cháu đừng đi! Là chúng ta sai... Chúng ta đã sai rồi..."
Bà ta quỳ sụp xuống, dập đầu liên tục, nước mắt rơi lã chã: "Xin cháu, xin cháu tha cho chúng tôi… Xin cháu đấy…"
Nhưng Lê Diệu vẫn không dừng lại. Khi bước chân cuối cùng vượt qua cánh cửa, sự hiện diện của cô dần nhạt đi như một làn khói mờ ảo. Diệp Thúy Vân gào lên trong đau đớn, cuối cùng ngất xỉu ngay trên thềm nhà.
Bên ngoài, các nhân viên của Siêu Cục đều lặng người khi thấy Lê Diệu bước ra, nét mặt ai cũng ngỡ ngàng. Họ cứ tưởng cô sẽ ở lại để trả thù, hoặc ít nhất cũng gặp mặt từng người nhà họ Lê một lần. Không ngờ cô lại rời đi nhanh như thế, không thèm ngoảnh lại.
Hai người trong số họ liếc nhìn nhau, không ai hiểu nổi hành động ấy.
Một người lấy hết can đảm, bước tới trước mặt cô, cẩn trọng hỏi:
"Bà chủ Lê, vậy... gia đình bác Cả Lê, chúng tôi nên xử lý thế nào?"
Lê Diệu liếc mắt nhìn người kia, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói dứt khoát:
"Cứ theo pháp luật mà xử lý. Phạm lỗi thì phải chịu trách nhiệm. Đừng bận tâm đến tôi. Hiện tại, tôi không còn ân oán gì với họ nữa."
Sau khi buông lời, cô bước đi, dứt khoát rời khỏi nơi ấy. Khi bóng dáng cô khuất xa, sợi dây nhân duyên cuối cùng giữa cô và gia tộc họ Lê cũng đứt lìa. Khí vận còn sót lại của họ bị thu hồi hoàn toàn, như một lưỡi d.a.o cắt đứt mọi liên hệ.
Những thành viên nhà họ Lê đang đứng trong biệt thự bỗng cảm thấy một luồng khí lạ từ n.g.ự.c thoát ra. Ngay sau đó, tất cả đồng loạt phun ra một ngụm m.á.u tươi, tâm trí chợt tỉnh táo lại. Nhưng sự tỉnh táo ấy chẳng kéo dài được bao lâu. Chưa đầy một giây, họ kinh hãi nhận ra cơ thể mình đang già đi nhanh chóng, chỉ trong chớp mắt, da dẻ nhăn nheo, tóc bạc trắng, như thể thời gian đã bị bóp nén lại.
"Sao lại thế này?!"
Cả gia tộc họ Lê suy sụp hoàn toàn. Tiếng khóc than, tiếng gào thét vang khắp nơi. Diệp Thúy Vân bị đánh thức bởi những âm thanh hỗn loạn ấy, mở mắt ra chỉ thấy con cháu mình đã biến thành những cụ già yếu ớt. Bà ta hoảng loạn, lập tức hét lên:
"Là Lê Diệu! Chắc chắn là do Lê Diệu! Cô ta đã trả thù chúng ta!"
Diệp Thúy Vân lao ra cửa, muốn tìm Lê Diệu, muốn quỳ xuống cầu xin cô tha thứ. Chỉ cần Lê Diệu chịu buông tha cho con cháu bà, bà sẵn sàng trả giá bằng bất cứ thứ gì, dù là chịu cực hình hay mất mạng.
Nhưng nhân viên Siêu Cục đã nhanh chóng khống chế bà, cùng toàn bộ gia tộc họ Lê đưa về trụ sở để thẩm vấn. Diệp Thúy Vân nức nở, giọng đầy tuyệt vọng:
"Lê Diệu đâu rồi? Cho tôi gặp cô ta! Làm ơn, hãy cho tôi gặp cô ta một lần nữa!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/634.html.]
"Im lặng!" Một nhân viên quát lớn. "Bà chủ Lê sẽ không gặp các người đâu. Các người đã gây ra tội ác, giờ phải trả giá. Kết cục này là do chính các người tự chuốc lấy!"
Diệp Thúy Vân lắc đầu, mắt đẫm lệ: "Tôi biết mình sai rồi, tôi biết! Tôi chỉ muốn xin lỗi cô ấy, chỉ muốn cầu xin sự tha thứ. Xin hãy cho tôi gặp Lê Diệu! Cô ấy nhất định rất hận tôi, chắc chắn cô ấy muốn trả thù!"
Nhân viên Siêu Cục bật cười khẩy: "Bà nghĩ mình là ai? Nếu không phải vì chút huyết thống với cha của bà chủ Lê, cô ấy đã chẳng thèm để mắt tới các người. Giờ đây, bà chủ Lê đã ở một tầng cao mà các người không bao giờ với tới được. Ngay cả khi cô ấy có hận, các người cũng chẳng đáng để cô ấy bận tâm. Giờ hãy sống nốt quãng đời còn lại mà chuộc tội đi!"
Trên đường trở về Nhà Ma, Lê Diệu cảm thấy cơ thể mình nhẹ bẫng, như thể hòa vào không gian. Mối liên hệ giữa cô và Trái Đất ngày càng sâu sắc, đồng thời lan tỏa sang các vị diện lân cận. Dần dần, cô trở thành trung tâm của những thế giới ấy, chúng xoay quanh cô như những vì tinh tú quay quanh mặt trời.
Một nguồn năng lượng khổng lồ cùng với tín ngưỡng từ vô số sinh linh đổ dồn về phía cô, như muốn xé toạc cơ thể. Lê Diệu nhíu mày, cắn chặt răng, cố gắng kiểm soát dòng năng lượng hỗn loạn ấy. Cô gồng mình chịu đựng, nhanh chóng trở về Nhà Ma.
Vừa bước vào, các hồn ma lập tức nhận ra tình trạng bất ổn của cô. Mạnh Bà vội chạy tới, giọng đầy lo lắng:
"Chuyện gì xảy ra vậy?"
Từ khi Nhà Ma mở rộng khắp các vị diện, sức mạnh của Lê Diệu đã vượt xa mọi sinh linh, đến mức không ai dám đối đầu. Ngay cả những kẻ từ hệ thống xuyên không cũng phải kiêng dè. Vậy mà giờ đây, cô lại rơi vào trạng thái nguy hiểm như thế này?
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
"Bà già ngốc! Tránh ra!" Đại Thánh từ đâu lao tới, đáp xuống phía sau Lê Diệu, vừa truyền linh lực vừa quát: "Đừng đứng đó ngây người! Vị diện Trái Đất sắp thăng cấp rồi, mau triệu tập tất cả sinh linh lại giúp sức!"
Mạnh Bà giật mình, mắt sáng rực lên vì kinh ngạc và vui sướng:
"Thăng cấp? Vị diện thăng cấp thật sao? Nhanh thế này ư?"
"Đừng lắm lời, đi ngay!" Đại Thánh gằn giọng.
Mạnh Bà vội gật đầu, lập tức biến mất trong nháy mắt.
Lê Diệu mơ màng cảm nhận vô số luồng sức mạnh cuồn cuộn đang xâm chiếm cơ thể, như muốn xé nát cô từ bên trong. Đau đớn và bức bối khiến cô gần như gục ngã. Nhưng đúng lúc ấy, một luồng khí mát lạnh và ôn hòa bất ngờ tràn vào, giúp cô cân bằng lại năng lượng hỗn loạn.
Dần dần, Lê Diệu lấy lại được sự tỉnh táo. Cô tập trung điều khiển dòng năng lượng, vận hành nó một cách nhịp nhàng. Thời gian trôi qua như ngưng đọng—một ngày, hai ngày, rồi một năm, hai năm…
Không biết bao lâu sau, Lê Diệu chậm rãi mở mắt. Cô cảm thấy cơ thể nhẹ nhàng, tràn đầy sinh lực. Trái Đất đã thay đổi—nó trở nên rộng lớn vô cùng, như vô tận. Những mảnh đất xám từ Nhà Ma đã hòa vào nó, cùng với vô số vùng lãnh thổ mới từ các vị diện khác.
Linh khí dày đặc bao trùm khắp nơi, khí vận nồng đậm lan tỏa. Trái Đất đã chính thức trở thành một vị diện cao cấp!
Những người chơi Nhà Ma kinh ngạc nhận ra họ không còn bị giới hạn năng lực nữa. Ngay cả khi rời khỏi Nhà Ma, họ vẫn có thể sử dụng dị năng dễ dàng. Các quốc gia trên thế giới cũng nhận thấy Trái Đất đã mở rộng gấp bội, những vùng đất mới xuất hiện khắp nơi.
Trung Quốc, nhờ mối quan hệ thân thiết với Nhà Ma, đã nhanh chóng tận dụng lợi thế này, trở thành quốc gia dẫn đầu trong việc khám phá những vùng đất mới.
Nhìn Trái Đất tràn đầy sức sống, Lê Diệu thả lỏng người trên chiếc ghế mềm, thở ra nhẹ nhõm.
"Tuyệt vời…"
Giờ đây, Trái Đất đã trở thành một thế giới hùng mạnh, quy tắc hoàn thiện, không còn là miếng mồi ngon cho những kẻ xuyên không. Nó đang lao đi với tốc độ chóng mặt, hướng tới một tương lai rực rỡ.
Lê Diệu nhắm mắt, tựa đầu vào ghế, như đang nép vào vòng tay ấm áp của cha mẹ.
"Cha mẹ ơi, đây có phải là Trái Đất mà hai người từng mơ ước không?"
"Con gái của hai người… đã làm được rồi."
Lời tác giả:
Đại kết cục. Cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng tôi.
Tôi biết khả năng của mình có hạn, đã xây dựng một bối cảnh quá rộng và gặp không ít khó khăn khi hoàn thành. Nhưng cuối cùng, tôi cũng đã thực hiện được ý tưởng ban đầu. Hy vọng các bạn không cảm thấy kết thúc quá vội vàng.
Tôi sẽ rút kinh nghiệm, lần sau sẽ tập trung hơn vào nhân vật và chi tiết, tránh dàn trải.
Hẹn gặp lại ở tác phẩm tiếp theo! Chúc mọi người một năm mới an lành, vạn sự như ý, giàu có và hạnh phúc!