Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 54

Cập nhật lúc: 2025-03-18 18:19:09
Lượt xem: 13

Lê Diệu không cho anh thời gian suy nghĩ thêm, kéo anh vòng qua Phòng Dương Khí đặt gần cửa ra vào.

Vừa bước qua khu vực đó, Trang Trạch lập tức cảm thấy cơ thể nhẹ nhõm, đầu óc tỉnh táo hơn hẳn, nỗi sợ hãi cũng tan biến. Anh thậm chí còn ngại ngùng gãi đầu:

"Haha… Gan tôi nhỏ thật, vừa vào đã chạy ra mất rồi. Còn chưa chơi được gì mà!"

Lê Diệu mỉm cười: "Tôi có thể hoàn vé cho anh."

Trang Trạch lập tức xua tay: "Như vậy sao được! Là tôi nhát gan, sao có thể bắt cô trả vé chứ? Hôm nay tâm trạng không tốt, lần sau tôi sẽ quay lại chơi đàng hoàng."

"Tốt quá, hoan nghênh cậu!"

Lê Diệu vui vẻ thêm Trang Trạch vào WeChat, hứa rằng sẽ thông báo cho anh khi có phó bản mới.

Sau khi Trang Trạch rời đi, cô cúi xuống nhìn lá bùa hộ thân trong tay.

Đạo Nhân Lăng Hư…

Cao nhân chân chính sao?

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Bùa mà ông ta vẽ giống hệt với những lá bùa trong "Phù Lục Toàn Thư". Cô cần tìm cách lấy được ảnh của ông ta.

Nếu những người như vậy lại đến chơi, tốt nhất nên để Họa Bì và những "nhân viên" khác trốn vào hộp quà mù. Nếu chẳng may bị cao nhân trừ diệt thì rắc rối to.

Dùng quỷ thật để hù dọa người, đúng là có rủi ro nhất định…

Cô phải nghĩ cách ứng phó.

Trong lúc đó, nhóm chàng trai gầy đang đi thang máy lên tầng ba.

Vạn Lăng tò mò hỏi: "Phó bản Như Hoa kể chuyện gì vậy? Có phải về Như Hoa và Thập Nhị Thiếu Gia không?"

"Chắc vậy." Trương Cường gật đầu, có chút lo lắng. "Hy vọng phó bản lần này không quá đáng sợ."

"Khó nói lắm." Chàng trai gầy khoanh tay, vẻ mặt tràn đầy mong đợi. "Bà chủ nhà ma này rất có đầu óc, biết đâu phó bản Như Hoa còn kinh dị hơn cả Họa Bì. Vé Họa Bì chỉ 88 tệ, còn vé Như Hoa tận 200, giảm giá rồi vẫn còn 160. Tiền nào của nấy, tôi cược là nó sẽ đáng sợ hơn."

Ba người còn lại nuốt nước bọt, bất giác rùng mình.

Cửa thang máy mở ra.

Phó bản Như Hoa… đang chờ họ phía trước.

Trang Trạch từng chơi qua rất nhiều nhà ma, nhưng phải thừa nhận rằng phó bản Họa Bì là phó bản xuất sắc nhất mà anh từng trải nghiệm. Từ cảnh vật, bầu không khí cho đến cốt truyện, mọi thứ đều đỉnh cao, tạo cảm giác chân thực đến mức rợn người.

Anh vẫn nhớ khoảnh khắc đầu tiên khi bước vào phó bản, nhìn thấy mặt trời treo cao trên bầu trời, anh đã kinh ngạc đến suýt ngã. Một nhà ma nhưng lại có bầu trời, có ánh sáng mặt trời? Điều này thực sự khiến anh không thể tin nổi.

Bàn Tử cũng vô cùng háo hức. Đã lâu lắm rồi anh ta mới được trải nghiệm một nhà ma tuyệt vời như vậy.

Thang máy dừng ở tầng ba.

Trước mắt họ là một cánh cửa lớn. Khác với cánh cửa cổ kính đầy phong vị thời Minh Thanh của phó bản Họa Bì, cánh cửa này được làm bằng sắt, mang phong cách những biệt thự Hồng Kông cổ điển trong các bộ phim xưa. Nhìn qua, cảm giác hoài cổ lập tức dâng lên.

Chàng trai gầy khẽ gật đầu, tán thưởng: "Chi tiết làm tốt thật."

Trong lòng anh ngày càng mong đợi. Bên trong sẽ là cảnh tượng thế nào đây?

Một nữ quỷ xinh đẹp mặc xường xám, tay cầm ô, lặng lẽ đứng dưới ánh đèn mờ ảo?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/54.html.]

Hay là những con hẻm nhỏ mang phong cách Hongkong phố cổ điển, với những bức tường loang lổ, những tòa nhà cũ kỹ rêu phong?

Anh cảm thấy dù có thế nào thì chắc chắn cũng không thể đẹp hơn phó bản Họa Bì.

Bởi vì phó bản Họa Bì không đơn thuần chỉ là một phó bản, mà giống như một thị trấn kinh dị thu nhỏ. Rộng lớn, hoang vắng, âm u, đáng sợ, giống hệt những bối cảnh trong tiểu thuyết vô hạn lưu.

Còn phó bản Như Hoa, hẳn cũng theo phong cách tương tự. Có lẽ sẽ là những tòa nhà cổ bị bỏ hoang, mang vẻ u ám, lạnh lẽo, không một bóng người.

"Đi thôi." Chàng trai gầy đẩy cửa ra.

Anh đã tưởng tượng đủ thứ cảnh tượng: u ám, hoang vắng, tối tăm…

Nhưng không.

Trước mắt họ lại là một cảnh tượng nhộn nhịp vô cùng.

"Cái này…"

Bốn người sững sờ. Đây thật sự là một nhà ma sao?

Không, đây rõ ràng là một con phố thương mại sầm uất!

Người đông như kiến. Một cái liếc mắt quét qua đã thấy khắp nơi toàn là người. Giống như họ vừa bước vào một khu phố Hồng Kông sầm uất của những năm 1930.

Vạn Lăng lẩm bẩm: "Chúng ta xuyên không rồi sao?"

Cô bước lên phía trước, nhìn quanh. Khắp nơi đều là người.

Có người đang ăn bánh cuốn ven đường, có người đứng trước quầy hàng gọi món, có người khoác ba lô vội vã đi làm.

Thậm chí, một người đàn ông còn đang đạp xe lướt qua họ.

Chết tiệt!

Những người này không phải NPC chứ?

Bà chủ cũng hào phóng quá rồi!

Phim truyền hình còn chẳng dùng nhiều diễn viên quần chúng thế này.

Không trách được tại sao vé lại có giá 200 tệ. Đáng, thật sự rất đáng!

Bốn người vừa đi vừa nhìn quanh, hoàn toàn quên mất rằng họ đang ở trong một nhà ma. Ban đầu, họ đến đây để khám phá cốt truyện, nhưng bây giờ, họ đã hoàn toàn bị khung cảnh phố cảng Hồng Kông những năm 1930 cuốn hút.

Quá chân thực, thậm chí còn chân thực hơn cả phim ảnh.

Đây là mô phỏng theo tỷ lệ 1:1 sao?

Bốn người rảo bước dọc theo con phố, ngắm nhìn cảnh vật xung quanh, thậm chí còn thử bắt chuyện với NPC. Dù NPC không đáp lại, nhưng trải nghiệm này vẫn vô cùng thú vị.

Hai bên đường là những tòa nhà ba tầng với kiến trúc đặc trưng, bảng hiệu treo đầy trên các con phố, mang đậm phong cách cảng Hồng Kông.

Người qua lại trên phố ăn mặc đa dạng: có người mặc áo dài, có người mặc vest đội mũ phớt, cũng có người ăn vận giản dị trong bộ quần áo vải thô.

Vạn Lăng đặc biệt chú ý đến những người phụ nữ. Rất nhiều người mặc sườn xám, mái tóc uốn lọn cầu kỳ, trông vô cùng thời thượng.

Cô đi một vòng, trong lòng vẫn không khỏi hoài nghi.

Nhỏ giọng hỏi ba người còn lại: "Liệu có phải chúng ta đã thật sự xuyên không rồi không?"

Loading...