Bên phía Nhà Ma Phong Đô, cuối cùng Lê Diệu cũng đã tóm được Mạnh Bà – người lão bà hay nói dối, đã lẩn tránh cô suốt mấy ngày qua.
"Nhìn bà đi, nói rõ đi, dị năng là sao?" Lê Diệu không kiềm được cơn giận.
Ban đầu, hai người đã thống nhất rằng dị năng chỉ tồn tại khi người chơi ở trong phó bản, nhưng khi ra ngoài thì không còn nữa. Tuy nhiên, Cao Lẫng và những người khác lại có thể mang dị năng ra ngoài, mặc dù thời gian đó rất ngắn. Điều này đã khiến Lê Diệu phải suy nghĩ lại, và sau khi đi qua vùng đất Xám, cô càng hiểu rõ hơn về các vị diện khác.
Lê Diệu nhận ra rằng mỗi vị diện có giới hạn của nó. Vị diện Trái Đất, dù mạnh mẽ, cũng không thể chịu đựng hết dị năng của tất cả mọi người. Nếu như dị năng tràn lan, điều đó có thể làm đảo lộn sự phát triển hiện tại của Trái Đất, vốn đang đi theo con đường công nghệ. Nếu dị năng xuất hiện đột ngột, có thể dẫn đến chiến tranh, và đó là điều cô không muốn thấy.
Mạnh Bà đưa một bát canh cho cô, mỉm cười nói: "Đừng giận, uống một bát canh đi."
Lê Diệu cúi đầu ngửi, nhận ra đó là canh giúp hạ hỏa. Cô đã trở nên quen thuộc với các loại canh của Mạnh Bà và biết rõ loại nào có thể uống, loại nào không. Thậm chí, với sự gia tăng sức mạnh và khả năng kiểm soát Nhà Ma, cô còn có thể sử dụng một số năng lực của các hồn ma.
Lê Diệu nâng bát canh lên, nhấp một ngụm, cảm giác dễ chịu khiến cô không khỏi thở dài: "Ngon thật đấy."
Mạnh Bà cười tươi, vẻ mặt ấm áp: "Ngon mà. Sau này, bà sẽ nấu cho cháu uống mỗi ngày!"
Lê Diệu trừng mắt: "Hừ, đừng có lấy lòng cháu! Vấn đề của bà chưa giải thích rõ đâu!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/356.html.]
"Không uống nữa!" Cô bực dọc đặt bát canh xuống bàn.
Mạnh Bà cười khẽ, bàn tay nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Giận rồi à? Được rồi, được rồi, là lỗi của bà. Bà xin lỗi."
Lê Diệu vẫn nghiêm túc: "Bà không thể cứ thế mà qua loa. Cần giải thích rõ ràng cho cháu biết dị năng rốt cuộc là sao?"
Mạnh Bà mỉm cười, ngồi xuống bên cạnh cô, bắt đầu giải thích: "Bà đâu có nông nổi đến mức để dị năng tràn lan trong vị diện này. Bà chỉ muốn để họ mang dị năng ra ngoài trong một thời gian ngắn, để họ có thể cảm nhận được sức mạnh đó thôi. Chỉ như vậy, họ mới thực sự yêu thích phó bản Mạnh Bà, mới muốn đến chơi thường xuyên. Ai mà không mong muốn được mạnh mẽ chứ? Sức mạnh lớn lao như vậy, làm sao mà ai có thể từ chối?"
Lê Diệu suy nghĩ một lúc, rồi nghiêng đầu hỏi: "Ý bà là dị năng là thật, chỉ có điều vị diện Trái Đất không thể chịu đựng được nên không thể sử dụng lâu dài?"
Mộng vũ vân thường phiêu nguyệt ảnh
Nguyệt khuynh hàn thủy nhiễu hoa tâm
Mộng Vân Thường
Mạnh Bà nhẹ nhàng cười: "Tất nhiên là thật."
Lê Diệu cảm thấy có điều gì đó chưa rõ, trong lòng cô bắt đầu hình thành một giả thuyết, nhưng cô chưa thể khẳng định được.
Sau một hồi im lặng, Lê Diệu bỗng lên tiếng: "Bà định... để họ đến vùng đất Xám sao?"
"Cháu thông minh thật!" Mạnh Bà cười rạng rỡ: "Có câu nói rằng: 'Trị đại quốc như nấu món ăn nhỏ'. Quản lý một đất nước, nuôi dưỡng con người cũng giống như nấu một món ăn. Chỉ cần nắm bắt được cái gốc, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng."