Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 302

Cập nhật lúc: 2025-03-31 18:15:04
Lượt xem: 16

Đây thực sự là một vinh dự lớn!

Để tranh giành danh hiệu cao quý, các học sinh đã dốc hết sức mình.

Người thì miệt mài giải toán, kẻ lại chăm chỉ học thuộc thơ cổ. Có bạn khoe tài tiếng Anh, người khác lại say mê tìm hiểu lịch sử. Các em yêu thích học tập đến mức cuồng nhiệt, vừa thông minh, vừa nhanh nhẹn.

Trong phó bản Như Hoa, các em học tập suốt cả buổi sáng mà không cảm thấy mệt mỏi.

Tại một cuộc thi học sinh chăm chỉ môn Toán Olympic, phần thưởng dành cho người đạt giải nhất là một màn pháo hoa rực rỡ từ phó bản.

Trước tiên, toàn bộ phó bản đều nhận được thông báo. Khi màn đêm buông xuống, bầu trời bừng sáng bởi những chùm pháo hoa lộng lẫy. Đặc biệt hơn, pháo hoa ấy không đơn thuần chỉ là ánh sáng rực rỡ mà còn hiển thị chân dung bán thân của học sinh giành giải nhất, kèm theo tên của bạn ấy.

Học sinh đoạt giải vui sướng hét lên:

"Là em! Đó là em! Đây là phần thưởng Như Hoa dành cho em!"

Những học sinh khác tràn đầy ngưỡng mộ, thậm chí có phần ghen tị. Ai cũng ao ước có thể đạt được vinh quang này, được thấy hình ảnh của mình tỏa sáng trên bầu trời đêm.

Một số phụ huynh tinh ý nhận ra rằng nhiệm vụ trong phó bản có sức hút quá lớn, liền nghĩ ra cách khuyến khích con cái:

"Nếu con học giỏi, bố mẹ sẽ cho chơi phó bản Sadako!"

Nhưng chưa kịp vui mừng, bọn trẻ đã nhanh chóng bị giới hạn bởi một điều kiện nghiêm ngặt:

"Chỉ được chơi các nhiệm vụ liên quan đến ngoại ngữ, thể thao hoặc thơ cổ!"

Lũ trẻ tức tối nghiến răng, nhưng không còn cách nào khác. Để được chơi phó bản Sadako, chúng đành phải cố gắng học ngoại ngữ và thơ cổ.

Kết quả thật bất ngờ! Trong một khoảng thời gian ngắn, Nhà Ma Phong Đô – vốn dĩ là nơi đầy rẫy những thử thách đáng sợ – bỗng chốc trở thành "thánh địa học tập".

Từ hiệu trưởng đến giáo viên, rồi cả phụ huynh ở nhiều trường khác nhau, ai nấy đều phát huy trí sáng tạo để tìm ra phương pháp học tập hiệu quả tại Nhà Ma Phong Đô. Nhờ vậy, lượng khách tới đây, vốn dĩ thường giảm sau kỳ nghỉ lễ, nay lại có xu hướng tăng mạnh.

Nhận thấy tiềm năng này, một số doanh nghiệp nhanh trí đã liên hệ với Nhà Ma, đề xuất hợp tác sản xuất đồ chơi và đồ dùng học tập theo hình tượng Nhà Ma.

Khi Tê Nhị đến, không khí nơi đây vô cùng náo nhiệt.

Một cậu bé mũm mĩm phấn khích hét lên:

"Con biết làm bài toán ứng dụng rồi! Con làm được rồi!"

Bên cạnh, người mẹ mũm mĩm còn kích động hơn cả con trai mình, ôm mặt la lớn:

"A a a, tuyệt quá!"

Chị ấy không thể tin nổi! Cuối cùng, chị ấy đã không còn phải đau đầu giúp con trai làm bài tập nữa. Trái tim chị ấy như được cứu rỗi!

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Nhiệm vụ "Học sinh chăm chỉ" không chỉ đưa ra những câu hỏi khô khan mà còn minh họa bằng hình ảnh, dữ liệu trực quan, thể hiện quá trình thay đổi một cách sinh động. Điều này giúp những đứa trẻ không giỏi tưởng tượng hay tư duy logic có thể hiểu bài sâu hơn.

Nhìn đám đông reo hò vui sướng trong phó bản Như Hoa, Tê Nhị khẽ nhếch môi, nở một nụ cười hài lòng.

Anh không hề hối hận.

Anh thích nơi này và tin chắc rằng nó sẽ ngày càng phát triển hơn nữa.

Khi bước vào văn phòng, Tê Nhị thấy Tề Hồng Vĩ đang bận rộn với thứ gì đó. Trên tay ông là một ly chất lỏng màu xanh lam.

Tê Nhị tò mò hỏi:

"Bố đang thử đồ uống mới phát triển à?"

Tề Hồng Vĩ không trả lời ngay, chỉ đặt một ly trước mặt anh rồi nói:

"Uống đi!"

Tê Nhị không nghĩ ngợi nhiều, ngửa đầu uống cạn.

Ngay lập tức, anh nhăn mặt:

"Cái gì đây? Nước ép cỏ à? Sao vị kỳ lạ quá!"

Tề Hồng Vĩ cười híp mắt, giải thích:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/302.html.]

"Đây là dung dịch thuốc do nhóm dược phẩm sinh học mới nghiên cứu. Nghe nói rất tốt cho sức khỏe đấy!"

Ban đầu, Tê Nhị chỉ chú ý đến mùi vị, nhưng khi nghe bố nói vậy, anh mới cảm nhận kỹ hơn. Quả thật, sau khi uống, tinh thần anh trở nên sảng khoái lạ thường.

Tuy nhiên...

Anh vẫn hơi do dự, hỏi lại:

"Bố, dung dịch này đã qua thử nghiệm lâm sàng chưa? Có tác dụng phụ gì không?"

Tề Hồng Vĩ lắc đầu, trấn an anh:

"Yên tâm đi, thành phần chỉ được chiết xuất từ thực vật trong phó bản Tiểu Thiến thôi. Các chuyên gia y học bảo cần thử nghiệm lâm sàng, nhưng bố đã hỏi bà chủ rồi. Cô ấy bảo không sao."

Nghe vậy, Tê Nhị thở phào nhẹ nhõm.

Lê Diệu – bà chủ của Nhà Ma – sở hữu năng lực đặc biệt. Nếu cô ấy đã khẳng định không có vấn đề gì, thì chắc chắn là an toàn.

Chợt nhớ ra điều quan trọng, Tê Nhị đặt ly xuống, ngồi xuống ghế rồi hỏi:

"Đúng rồi, bố gọi con đến gấp là có chuyện gì vậy?"

Tê Hồng Vĩ không nói gì, chỉ chống hai tay lên bàn, cúi người nhìn con trai thật kỹ.

Bây giờ, Tê Nhị đã không còn là cậu công tử nhà giàu, mũm mĩm ngày nào. Anh ta gầy đi nhiều, khuôn mặt có phần hốc hác, quầng mắt thâm sâu, nhưng thần sắc lại rất tốt.

Đôi mắt vốn mang nét ngây thơ ngày trước giờ đã thay đổi. Ánh mắt anh ta trầm ổn, sắc bén hơn, cử chỉ dứt khoát, toát lên phong thái của một người từng trải. Quả thực, càng ngày càng giống Tê Hồng Vĩ thời trẻ.

Tê Hồng Vĩ hài lòng, khóe môi nhếch lên một chút. Không hổ là con trai ông, tiến bộ rất nhanh.

Ông đột nhiên lên tiếng:

"Gần đây không nghỉ ngơi tốt đúng không?"

Tê Nhị đang nghịch điện thoại, nghe vậy liền khựng lại, ngước lên nhìn bố. Đối diện với ánh mắt sắc bén của Tê Hồng Vĩ, anh ta thở dài một hơi, thành thật trả lời:

"Biết trên đời có ma, làm sao mà không sợ được? Không phải con ma nào cũng thân thiện như nhân viên trong nhà ma."

Anh ta nói đúng sự thật. Chứng mất ngủ của anh ta không thể kiểm soát nổi.

Dùng bao nhiêu thuốc an thần cũng vô dụng. Tìm không biết bao nhiêu bác sĩ cũng chẳng giải quyết được gì.

Đêm nào anh ta cũng trằn trọc, không tài nào chợp mắt.

Tê Hồng Vĩ không hỏi thêm. Ông chỉ lặng lẽ lấy từ trong túi ra một lá bùa bằng ngọc, tiện tay ném qua cho con trai.

"Cầm lấy. Đây là bùa do bà chủ khắc. Một mặt là bùa trừ tà, mặt còn lại là bùa an thần. Mang theo người, từ nay con sẽ không bị tà khí quấy nhiễu nữa, ngủ ngon lành, không con ma nào dám làm phiền!"

Tê Nhị kinh ngạc, vội vã cầm lấy lá bùa, lật qua lật lại xem xét thật kỹ.

Lá bùa do bà chủ khắc?

Anh ta không khỏi sững sờ. Đây đúng là thứ anh ta cần nhất lúc này!

"Bố, thay con cảm ơn bà chủ… Không! Để con tự đi, con phải đích thân cảm ơn cô ấy!"

Anh ta phấn khích đứng bật dậy, muốn ngay lập tức chạy đi tìm Lê Diệu.

Nhưng còn chưa kịp bước, Tê Hồng Vĩ đã giơ tay ngăn lại.

"Đừng đi."

Tê Nhị khó hiểu: "Tại sao?"

Tê Hồng Vĩ cười khà khà, khoanh tay trước ngực, thản nhiên nói:

"Nếu con đi cảm ơn bây giờ thì chẳng phải sẽ lộ hết sao? Lá bùa này bà chủ đã đưa cho bố từ mấy tháng trước rồi."

Tê Nhị ngớ người.

Gì cơ?

Đưa từ mấy tháng trước?

Vậy tại sao mãi đến bây giờ bố mới đưa cho anh ta?

Loading...