Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 296

Cập nhật lúc: 2025-03-30 20:40:46
Lượt xem: 7

Số Sáu trông thật kỳ lạ. Đôi mắt của nó không giống mắt người, và tốc độ di chuyển khi nãy cũng nhanh đến mức khó tin.

Nghĩ đến những lời Cục trưởng Ông vừa nói, một trong những chuyên gia có mặt trong phòng không kiềm chế được mà run rẩy. Giọng ông ta lắp bắp, như không tin vào tai mình:

"Thật... thật sự là robot sao?"

Lê Diệu quay sang Số Sáu, bình thản ra lệnh:

"Biểu diễn cho họ xem, để họ tin cô là robot."

Số Sáu nghiêng đầu, như đang suy nghĩ, rồi bất ngờ xoay đầu một vòng tròn 360 độ.

"A—!"

Tiếng hét thất thanh vang lên từ Giáo sư Hàn, người đang đứng gần nhất.

Nhưng chưa dừng lại ở đó, Số Sáu đưa tay lên má, nhẹ nhàng kéo một mảng da xuống, để lộ bên trong là một khối năng lượng phát sáng.

Cả căn phòng im bặt.

Giáo sư Trần trợn tròn mắt, gần như không dám tin vào những gì đang diễn ra trước mặt. Ông lắp bắp:

"Thật... thật sự là robot!"

Không thể kìm được kích động, ông bước lên một bước, chăm chú quan sát từ đầu đến chân Số Sáu. Đôi mắt ông đỏ hoe vì xúc động.

Nhưng ngay lúc đó, Số Sáu lại lùi về sau một bước, phát ra âm thanh cảnh báo đều đều:

"Xin chú ý, xin giữ tự trọng. Tôi là robot gia đình, không cung cấp dịch vụ đặc biệt."

Không khí trong phòng như đông cứng lại trong vài giây.

Giáo sư Trần sững sờ. Vài giây sau, khi hiểu ra ý nghĩa của câu nói, khuôn mặt ông lập tức đỏ bừng. Ông xua tay loạn xạ, cuống quýt giải thích:

"Không phải! Không phải! Tôi... tôi không có ý đó!"

Vì quá bối rối, ông nói lắp bắp, khiến những người xung quanh không nhịn được mà bật cười.

Giáo sư Hàn cười đến mức phải tựa vào bàn để không ngã. Những chuyên gia khác cũng khẽ giật khóe miệng, cố nhịn nhưng cuối cùng vẫn phì cười.

Lê Diệu hắng giọng, cố giữ vẻ nghiêm túc:

"Cô hiểu lầm rồi. Giáo sư chỉ tò mò về robot thôi."

Sau đó, cô nhìn sang nhóm chuyên gia, hỏi:

"Bây giờ mọi người đã tin chưa?"

"Tin! Tin! Tin!"

Giáo sư Khâu vội vàng gật đầu.

Chỉ dựa vào khả năng của Số Sáu, ông đã hoàn toàn tin tưởng rằng với trình độ công nghệ hiện tại của Lam Tinh, không thể nào chế tạo ra một robot như thế này.

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

"Bà chủ Lê, ngoài robot ra, còn thứ gì khác không?"

"Đương nhiên là có."

Lê Diệu chỉ tay về phía một đống vật phẩm bên cạnh.

Mọi người đồng loạt quay đầu lại nhìn. Khi mới vào phòng, họ chỉ nghĩ đó là đống rác hoặc đồ chơi, không ngờ tất cả đều là vật phẩm đến từ một vị diện khác!

Giáo sư Trần là người phản ứng nhanh nhất. Ông lập tức cầm lên một cánh tay cơ khí, vuốt ve lớp vỏ kim loại nhẵn bóng, mắt sáng rực:

"Đây là..."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/296.html.]

Lê Diệu quay sang Số Sáu:

"Cô giới thiệu đi."

Số Sáu bước tới, nhìn dãy số trên cánh tay cơ khí rồi nói:

"Đây là cánh tay cơ khí thế hệ thứ ba, mã số S9876348598. Chỉ có chức năng cơ bản. Nó có thể kết nối với thần kinh con người, giúp người bị mất chi hồi phục khả năng vận động."

"Trời ơi!"

Giáo sư Trần hét lên như thể phát hiện ra kho báu. Giọng ông run rẩy, gần như lạc hẳn.

"Trời ơi, trời ơi, trời ơi!!!"

Giáo sư Khâu liếc ông một cái, cảm thấy vị đồng nghiệp này quá thiếu kiềm chế.

Ông không cầm món đồ lớn như Giáo sư Trần, mà tìm một hộp nhỏ bằng lòng bàn tay, tò mò hỏi:

"Còn cái này là gì?"

"Pin quang năng, dung lượng lưu trữ là một tỷ kWh."

"..."

Giáo sư Khâu sững người. Hai chân ông mềm nhũn, suýt ngã xuống đất.

"Cô... cô nói gì cơ?"

Ông lắp bắp, không dám tin vào tai mình.

Một tỷ kWh?

Điện năng tiêu thụ một ngày của kinh đô cũng chỉ hơn 80 triệu kWh. Vậy mà một vật nhỏ như thế này lại có thể lưu trữ tận một tỷ kWh?

Cả người ông run lên vì kích động, cuối cùng không nhịn được mà hét toáng lên:

"A a a a—!"

Thế là, trong phòng họp, hết người này đến người khác thay nhau hét lên vì kinh ngạc.

Tiếng la hét liên tục vang lên đến mức khiến các nhân viên làm việc ở văn phòng bên cạnh phát hoảng.

Chị Miêu vội vã chạy đến, gõ cửa phòng, lo lắng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì vậy?"

Lê Diệu quay sang chị, bình tĩnh nói:

"Không có gì đâu, chỉ là có người quá kích động thôi."

Lúc này, chị Miêu mới nhẹ nhõm thở ra.

Không sao là tốt rồi. Cô còn tưởng có ai đó bị biến dị, không nói năng gì, chỉ biết hú hét không ngừng.

Còn trong phòng họp, các chuyên gia đã hoàn toàn mất đi vẻ điềm tĩnh ban đầu.

Người thì ôm cánh tay cơ khí, người thì cầm quần áo làm từ vật liệu đặc biệt, kẻ lại nắm chặt viên pin quang năng. Ai cũng sợ mình chỉ đang nằm mơ.

Họ nhìn trái nhìn phải, sờ hết thứ này đến thứ khác, đến mức không còn đủ mắt để nhìn.

Quá kích động, quá hưng phấn, quá vui sướng!

Chỉ muốn hét lên thật to!

Hu hu hu! Thế giới này sao có thể tuyệt vời đến vậy chứ!

Loading...