Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 293
Cập nhật lúc: 2025-03-30 20:33:07
Lượt xem: 10
Giáo sư Quan càng nhíu mày sâu hơn:
"Nhưng nghiên cứu của tôi không thể bị trì hoãn lâu như vậy! Tôi đang ở giai đoạn quan trọng, chỉ cần chút thời gian nữa thôi là có thể hoàn thành!"
Cục trưởng Ông nhìn thẳng vào ông, ánh mắt đầy ẩn ý:
"Giáo sư Quan, tôi có thể đảm bảo với ông rằng, nghiên cứu mà ông sắp tham gia... sẽ khiến ông phải kinh ngạc."
Giáo sư Quan bật cười khẽ, rõ ràng không tin.
"Cục trưởng Ông, dù ông rất có quyền lực, nhưng tôi xin phép nói thẳng – ông không phải người trong ngành. Ông thì biết gì về vật liệu học chứ?"
Giáo sư Quan không tin lời cục trưởng Ông. Ông ấy là người ngoại đạo thì hiểu gì?
May mà các học trò của ông giờ đây đã có thể độc lập đảm nhiệm công việc nghiên cứu. Dù không có ông, dự án vẫn có thể tiếp tục vận hành trơn tru.
Nghĩ vậy, Giáo sư Quan không còn vướng bận gì nữa, quyết định tham gia nhóm nghiên cứu đặc biệt.
Cuối cùng, đội chuyên gia gồm 32 người được chốt lại. Tất cả đều là những chuyên gia đầu ngành, nhưng về lâu dài, họ chắc chắn cần bổ sung thêm các nhà nghiên cứu khác để mở rộng quy mô.
Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, Cục trưởng Ông đích thân dẫn đội chuyên gia đến Phong Thành.
Trên đường đi, một nữ giáo sư với mái tóc búi gọn gàng khẽ đẩy nhẹ sợi tóc bên tai, nhíu mày tỏ vẻ ngạc nhiên:
"Địa điểm nghiên cứu lại đặt tại Phong Thành sao?"
Người vừa lên tiếng là Giáo sư Hàn, một chuyên gia hàng đầu trong lĩnh vực thần kinh học.
Bà vốn nghĩ rằng một dự án tầm cỡ thế này chắc chắn sẽ được bố trí ở một nơi hẻo lánh, chẳng hạn như sa mạc hay ven biển, để đảm bảo bí mật tuyệt đối.
Nhưng không ngờ... lại là Phong Thành?
Cục trưởng Ông nghe vậy, chỉ cười cười, không trực tiếp trả lời mà nói:
"Địa điểm nghiên cứu chính thức vẫn chưa xác định. Lần này đưa mọi người đến đây là để xem trước một vài thứ."
Nghe vậy, không ít chuyên gia liếc mắt nhìn nhau, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Xem gì cơ?
Địa điểm nghiên cứu chắc chắn không thể đặt tại Phong Thành lâu dài. Những thiết bị nghiên cứu tiên tiến nhất đều tập trung trong các phòng thí nghiệm lớn trên cả nước. Đến cuối cùng, nhóm nghiên cứu vẫn phải chia ra để làm việc ở nhiều nơi khác nhau.
Lần này đến Phong Thành, chẳng lẽ chỉ để "xem qua" gì đó?
Giáo sư Hàn tò mò hỏi tiếp:
"Xem cái gì vậy? Tôi chuyên nghiên cứu về thần kinh, chẳng lẽ liên quan đến dây thần kinh?"
Cục trưởng Ông lắc đầu: "Không phải thần kinh, nhưng có liên quan đến thần kinh học và cơ khí học."
Câu trả lời này lại càng khiến các chuyên gia thắc mắc.
Thần kinh học và cơ khí học?
Hai lĩnh vực này nghe có vẻ không liên quan đến nhau cho lắm.
Giáo sư Hàn và Giáo sư Trần, một chuyên gia về cơ khí, đưa mắt nhìn nhau, cả hai đều có chung một suy nghĩ mơ hồ.
Thứ gì mà lại liên quan đến cả thần kinh học lẫn cơ khí học?
Chẳng lẽ... là cánh tay robot trong tiểu thuyết khoa học viễn tưởng?
Ý nghĩ đó chỉ lóe lên trong đầu rồi lập tức bị Giáo sư Trần bác bỏ ngay.
Thần kinh học sao có thể liên kết với cánh tay cơ khí?
Đây đâu phải truyện khoa học viễn tưởng!
Cục trưởng Ông lại thần bí như vậy, rốt cuộc muốn họ xem cái gì chứ?
Mang theo hàng loạt thắc mắc, cuối cùng nhóm chuyên gia đã đến nơi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/293.html.]
Vừa bước xuống xe, đập vào mắt họ là tấm biển lớn trước cổng.
Trên đó, bốn chữ to nổi bật:
"Nhà Ma Phong Đô"
Cả nhóm lập tức sững sờ.
Cái gì đây?
Dẫn họ đến... nhà ma?
Mấy chuyên gia già đã qua tuổi năm mươi đưa mắt nhìn nhau, hoàn toàn không hiểu nổi.
Dạo gần đây, đúng là Nhà Ma Phong Đô rất nổi tiếng, nhưng đưa họ đến đây để làm gì?
Không lẽ... mời họ đến chơi nhà ma?
Giáo sư Quan, chuyên gia về vật liệu học, không nhịn được lên tiếng:
"Cục trưởng Ông, chuyện này là sao?"
Cục trưởng Ông không trả lời ngay mà chỉ bình tĩnh nói:
"Đừng vội, đến nơi rồi mọi người sẽ hiểu."
Cùng lúc đó, trên tầng 15 của tòa nhà, Lê Diệu đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Cô biết Cục trưởng Ông sẽ dẫn một nhóm chuyên gia tới, nên đã chuyển toàn bộ vật phẩm lấy được từ Ô Thập Cửu lên phòng họp.
Thật ra, ngay cả cô cũng chưa biết trong đó có những gì. Vì thời gian quá gấp rút, cô chưa kịp kiểm tra kỹ.
Sau khi sắp xếp xong xuôi, Lê Diệu bỗng phát hiện trong đống đồ có một con búp bê cao ngang người.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Trông nó cực kỳ dễ thương, đôi mắt tròn xoe, thân hình mềm mại như nhung.
Cô tò mò bước lại gần, định đưa tay chạm vào—
Bất ngờ, đôi mắt búp bê bật mở.
Trong mắt nó lóe lên một tia sáng đỏ.
Sau đó, một giọng nói máy móc vang lên:
"Khóa mục tiêu là một con người. Xin hỏi, bạn là ai?"
Lê Diệu sững người.
Cô còn chưa kịp trả lời, búp bê đã gào lên một cách thảm thiết:
"Cảnh báo! Cảnh báo! Nguy hiểm! Nguy hiểm! Robot gia đình D666666 mất liên lạc, không thể kết nối với não ánh sáng!"
"Hu hu hu! D666666 bị bỏ rơi rồi! D666666 không muốn bị tiêu hủy!"
Giọng nói của nó tràn đầy hoảng loạn và tuyệt vọng, hai mắt long lanh như thể sắp khóc đến nơi.
"D666666 rốt cuộc đã làm gì sai? Tại sao lại bỏ rơi D666666?"
"Chẳng lẽ cơm D666666 nấu không ngon?"
"Hay là D666666 dọn dẹp không sạch sẽ?"
"Hoặc là D666666 không đủ mạnh để bảo vệ ngôi nhà?"
Búp bê gào khóc như thể vừa bị cả thế giới ruồng bỏ. Đôi mắt tròn to long lanh, nước mắt lăn dài trên gương mặt tròn trĩnh.
"Hu hu hu! Chủ nhân! Chủ nhân! Ngài đang ở đâu? Đừng bỏ rơi D666666!"
"Hu hu hu! Chủ nhân! Có phải ngài chê D666666 không đủ xuất sắc? D666666 sẽ cố gắng hơn nữa! Lần sau nhất định giành được mã số D555555 trong cuộc thi robot gia đình!"
Lê Diệu: "...?"
Cô đau hết cả màng nhĩ.