Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 286
Cập nhật lúc: 2025-03-30 17:04:34
Lượt xem: 12
Nhị Mao cúi đầu, giọng nghẹn lại, mũi cay cay:
"Bà... bà thật sự không đến xem Tứ Mao sao? Nó bị thương nặng lắm."
Lê Diệu khẽ nhíu mày, ánh mắt lộ vẻ khó hiểu:
"Các cậu là ai? Tôi quen các cậu sao?"
Nói rồi, bà quay sang hỏi thị nữ đứng cạnh:
"Tôi đã từng gặp họ chưa?"
Thị nữ lắc đầu, nhẹ giọng đáp:
"Nương tử, đừng để ý đến họ. Trên đời này có nhiều người muốn bám víu quan hệ với người lắm."
Dứt lời, nàng ta liền ra hiệu cho thị vệ:
"Mau đuổi bọn họ đi."
Đại Mao và Nhị Mao đứng sững, không thể tin vào mắt mình. Mẹ Lạc... thật sự không nhận ra họ.
Họ lảo đảo quay về nhà, tâm trí vẫn còn hỗn loạn. Vừa thấy họ trở về, Tứ Mao đã sốt ruột hỏi:
"Mẹ Lạc đâu?"
Nói xong, anh ta vội ngó đầu ra ngoài, nhưng chẳng thấy ai ngoài một ông lão đeo hòm thuốc.
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Tứ Mao hoảng hốt, quay sang chất vấn hai anh trai:
"Hai anh không gặp mẹ Lạc sao?"
"Không được nói bậy!"
Một giọng nói trầm ổn vang lên, là Hoa đại phu vừa bước vào. Ông nghiêm giọng:
"Lạc nương tử của chúng tôi không phải mẹ cậu, đừng gọi bậy! Là cậu bị thương à? Lạc nương tử bảo tôi đến chữa trị cho cậu."
Nghe vậy, thím Cố sững người, ánh mắt sáng lên. Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y Đại Mao, run giọng hỏi:
"Con gặp Lạc Minh Duyên rồi sao? Cô ấy nói gì?"
Đại Mao nghẹn giọng, nói như rên rỉ:
"Mẹ Lạc... bà ấy không nhận ra chúng ta."
Lão Ngũ đứng bên cạnh cũng bàng hoàng. Nàng ta chợt hiểu ra — mẹ Lạc không còn ký ức kiếp trước!
Lão Ngũ vội nắm lấy tay thím Cố, giọng khẩn thiết:
"Mẹ, chúng ta đi tìm mẹ Lạc đi! Năm đó mẹ là ân nhân cứu mạng bà ấy mà!"
Hoa đại phu nghe vậy thì sững người, quay đầu nhìn họ, ngạc nhiên hỏi:
"Cô vừa nói gì? Các người là ân nhân của phu nhân sao?"
Lão Ngũ kiên định gật đầu:
"Lạc nương tử trước đây từng ở nhà chúng tôi mà."
Hoa đại phu trầm ngâm một lát, sau đó tiếp tục băng bó vết thương cho Tứ Mao, vừa làm vừa nói:
"Vậy thì hay quá. Hôm nay phu nhân vừa cứu mạng Tứ Mao nhà các người, coi như trả hết nợ ân tình. Từ nay không ai nợ ai nữa."
Dứt lời, ông đeo hòm thuốc lên lưng rồi rời đi.
Lão Ngũ và thím Cố vội vàng đuổi theo, muốn đi tìm mẹ Lạc. Nhưng vừa bước ra khỏi cổng, họ liền bị người của Lý trưởng chặn lại.
"Không được đi đâu hết!"
Một gã trai trẻ đứng chắn trước mặt họ, giọng đầy cảnh cáo:
"Lý trưởng đã dặn rồi, các người không được phép quấy rầy Lạc nương tử."
Lý trưởng lần này sợ họ gây chuyện lớn, liền phái đến tận mười thanh niên lực lưỡng vây chặt nhà họ Cố.
Từ sáng sớm đến tối mịt, họ vẫn không thể gặp được mẹ Lạc.
Chỉ có một tin tức truyền đến tai họ—mẹ Lạc sắp rời khỏi thôn.
Nghe tin ấy, lão Ngũ như hóa điên, nàng ta lao ra ngoài nhưng lập tức bị hai gã trai khỏe mạnh giữ chặt.
"Tránh ra! Tránh ra mau!" Lão Ngũ gào lên, nước mắt tuôn rơi:
"Mẹ ơi! Con sai rồi! Là con không hiểu chuyện, là con vong ân bội nghĩa! Xin mẹ đừng bỏ rơi con!"
Giọng nàng ta khàn đặc, nước mắt hòa cùng máu.
Đại Mao và Nhị Mao cũng mất kiểm soát, họ điên cuồng lao tới, gọi lớn:
"Mẹ ơi!"
Tiếng gào khóc thống thiết khiến dân làng cũng kinh hãi.
Có người sợ rằng họ sẽ gây ra chuyện lớn, vội chạy đi báo cho Lý trưởng.
Lý trưởng do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn quyết định bẩm báo với Lê Diệu.
"Lạc nương tử, người nhà họ Cố muốn gặp cô. Họ cứ gọi mãi, thậm chí liều cả mạng. Tôi sợ xảy ra chuyện lớn..."
Lê Diệu ngạc nhiên:
"Tại sao họ lại muốn gặp tôi?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/286.html.]
Lý trưởng lắc đầu:
"Không rõ. Nhưng thím Cố nói rằng bà ấy quen cô. Cô từng ở nhà họ mà."
Nghe vậy, Lê Diệu thoáng nhíu mày, như đang hồi tưởng.
Một lát sau, ánh mắt bà dần sáng lên, giọng bình thản:
"Tôi nhớ rồi. Mười hai năm trước, tôi từng ở nhà họ Cố một đêm. Khi ấy, thím Cố đã giúp đỡ tôi."
Bà nhẹ nhàng thở dài:
"Nhưng ân tình đó tôi đã trả hết rồi. Nếu không có tôi, có lẽ thím Cố đã mất mạng từ lâu."
Lê Diệu im lặng một lúc rồi nói tiếp:
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Nếu là người quen cũ, vậy thì đi gặp một lần vậy."
Nói rồi, bà dẫn người đến nhà họ Cố.
Trên đường đi, Lê Diệu khẽ nhắm mắt, thầm gọi trong lòng:
"Lạc Minh Duyên? Lạc Minh Duyên! Cô có ở đó không? Chuyện sắp kết thúc rồi, cùng tôi đến xem họ có kết cục ra sao đi."
Dọc đường đi, Lê Diệu liên tục gọi tên Lạc Minh Duyên, nhưng cô ấy không hề đáp lại.
Chỉ đến khi gần đến cổng nhà họ Cố, một giọng nói nhẹ như khói mây mới vang lên trong tâm trí cô:
"Không cần đi đâu."
Lê Diệu dừng bước, trong lòng thoáng xao động. Giọng nói này... là của Lạc Minh Duyên thật sự!
Cô dịu dàng hỏi: "Cô không muốn nhìn một lần sao?"
"Không cần." Lạc Minh Duyên khẽ thở dài, rồi chậm rãi nói: "Cảm ơn cô. Cảm ơn vì đã đưa tôi đi khắp nơi, cho tôi thấy rằng cuộc đời này vẫn còn những cách sống khác. Cảm ơn cô đã dạy tôi rằng tôi có thể yêu chính bản thân mình."
Giọng cô ấy trầm xuống, mang theo một nỗi nhẹ nhõm pha lẫn tiếc nuối:
"Thật ra, bao năm qua tôi đã nghĩ thông suốt, chỉ là đôi khi vẫn cảm thấy bối rối, không biết phải làm gì. Nhưng vừa rồi, khi nhìn thấy những người nhà họ Cố liều mạng muốn gặp tôi, tôi bỗng nhận ra rằng... tất cả đều thật vô nghĩa."
Một thoáng im lặng.
"Những kẻ như bọn họ... sao lại đáng để tôi đau khổ suốt bao năm qua?"
Giọng nói ấy mang theo sự lạnh lẽo và kiên quyết chưa từng có:
"Tôi không muốn gặp họ. Rác rưởi thì nên ở trong đống rác. Đi thôi."
Lê Diệu mỉm cười. "Cô nghĩ thông suốt là tốt rồi."
Cô không dừng lại nữa, cứ thế bước qua nhà họ Cố, tiến thẳng về phía cổng làng.
Lý trưởng nhìn theo, không khỏi ngạc nhiên: "Lạc nương tử, đây chính là nhà họ Cố. Cô không vào sao?"
Lê Diệu lắc đầu, giọng điệu bình thản: "Không vào. Chỉ là một lần gặp mặt hơn mười năm trước, không tính là người quen, không cần thiết phải gặp lại."
Dứt lời, cô quay sang thị vệ bên cạnh, dặn dò: "Chuẩn bị xe ngựa, chúng ta quay về thôi."
Trong sân nhà họ Cố, mọi người trơ mắt nhìn bóng dáng cô rời đi, vẻ mặt không thể tin nổi.
"Mẹ Lạc! Mẹ Lạc! Mẹ quay lại nhìn con đi! Nhìn con đi, con là Tứ Mao đây, là đứa con mẹ thương nhất đây mà!"
Giọng Tứ Mao khàn đặc, mang theo sự tuyệt vọng tột cùng.
"Mẹ ơi!"
Ngũ Mao cũng gào lên, như thể tiếng khóc của anh ta có thể kéo người kia quay trở lại.
Tam Mao – kẻ đã mất đi một chân – chỉ lặng lẽ đứng đó, không nói gì, chỉ im lặng nhìn theo bóng lưng của Lê Diệu, ánh mắt chất chứa một nỗi buồn sâu thẳm.
Đại Mao và Nhị Mao cũng đứng sững tại chỗ, cổ họng nghẹn đắng, chẳng thể thốt nên lời.
Khoảnh khắc này, họ cuối cùng cũng nhận ra một sự thật tàn nhẫn:
Mẹ Lạc của họ sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Tất cả những gì thuộc về kiếp trước... hóa ra chỉ là một giấc mộng phù du.
Lê Diệu chậm rãi bước về phía cổng làng. Trong lòng cô, chưa bao giờ lại nhẹ nhõm đến thế.
Từng bước từng bước, cô như đang rời xa quá khứ, rời khỏi thế giới của Lạc Minh Duyên, trở về với chính mình.
Và ngay khoảnh khắc cô hoàn toàn thoát ra, ứng dụng Nhà Ma bất ngờ reo lên liên tục:
"[Chúc mừng chủ nhân Nhà Ma – Lê Diệu – nhận được một vùng đất Xám hoàn chỉnh.]"
"[Chúc mừng chủ nhân Nhà Ma nhận được lời chúc phúc từ chủ nhân vùng đất Xám – Lạc Minh Duyên.]"
"[Chúc mừng chủ nhân Nhà Ma nhận được phần thưởng kèm theo: Huyễn Linh *1.]"
[...]
Ngay khi Lê Diệu tiếp nhận vùng đất Xám, ngôi làng tại trung tâm vùng đất ấy bỗng hóa thành vô số ánh sao lấp lánh, rồi dần dần tan biến vào hư vô.
Đồng thời, ba người Chung Ly Tiêu, Hạ Diễm và Ô Thập Cửu cũng cảm nhận được một luồng lực bài xích mạnh mẽ từ không gian xung quanh.
Đó chính là thiên đạo của vùng đất Xám đang xua đuổi họ.
"Sao lại như vậy?"
Ô Thập Cửu nhíu mày, ánh mắt lạnh lẽo quét qua hai người bên cạnh. Trong lòng cô ta chợt dâng lên một suy nghĩ: chẳng lẽ vùng đất Xám đã bị hai người này lấy đi?
Nhưng Chung Ly Tiêu và Hạ Diễm cũng không kém phần ngạc nhiên.
Chỉ một lúc sau, Chung Ly Tiêu bỗng mỉm cười nhạt, giọng nói đầy ý vị sâu xa:
"Xem ra tôi đã đánh giá thấp cô bé đó."