Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 285

Cập nhật lúc: 2025-03-30 16:46:39
Lượt xem: 6

Dưới cái nắng oi ả của buổi trưa, dân làng chen chúc nhau đứng trước sân, cố gắng nhón chân nhìn về phía Lạc Minh Duyên. Ai nấy đều mong muốn được gọi nàng một tiếng "Lạc nương tử," thậm chí có người còn tha thiết muốn coi nàng như mẹ ruột.

Nhưng nhà họ Cố thì không may mắn như vậy. Vì ăn nói ngông cuồng, không biết giữ mồm giữ miệng, họ bị đuổi ra tận phía sau, còn bị người ta nhét tất thối vào miệng để trừng phạt. Họ thậm chí còn chưa kịp nhìn rõ mặt Lạc Minh Duyên thì đã bị đẩy ra xa.

Lạc Minh Duyên lưu lại trong làng ba ngày, đi đâu cũng có một đám đông vây quanh. Nhà họ Cố muốn chen vào nhưng không sao lọt nổi. Hơn nữa, do những lời nói thiếu suy nghĩ trước đó, họ đã khiến lý trưởng mất thiện cảm, còn bị cho người canh chừng, không cho đến gần Lạc nương tử.

Điều này khiến họ gần như phát điên!

Rõ ràng "mẹ Lạc" ở ngay trước mắt, vậy mà họ lại không thể nào tiếp cận được.

Kiếp trước, mẹ Lạc luôn là người chủ động tìm đến họ, quan tâm và lo lắng cho họ. Vậy mà bây giờ, họ phải tìm mọi cách để có được một cơ hội gặp mặt.

Nhưng thời gian không còn nhiều. Nếu lần này để mẹ Lạc rời đi, có lẽ bà sẽ không bao giờ quay lại thôn này nữa.

Lão Tứ nhà họ Cố – Tứ Mao – bỗng nhiên nhớ lại kiếp trước, mẹ Lạc cưng chiều anh ta nhất. Vì là em út trong nhà, lại có sức khỏe yếu ớt, không khỏe mạnh như cặp chị em song sinh của mình, anh ta thường xuyên đau ốm.

Chỉ cần anh ta bị cảm lạnh hay đau đầu, mẹ Lạc sẽ lo lắng đến mất ăn mất ngủ, thức trắng đêm chăm sóc. Có lần, bà thậm chí còn quỳ xuống cầu nguyện, chỉ mong anh ta khỏi bệnh, thậm chí sẵn sàng đánh đổi cả tuổi thọ của mình.

Từ nhỏ đến lớn, mẹ Lạc chưa bao giờ nghiêm khắc với anh ta. Nếu như đối với các anh chị khác, bà có những yêu cầu, mong đợi, thì đối với anh ta, bà lại dung túng vô điều kiện. Chỉ cần anh ta muốn, bà đều đáp ứng.

Nghĩ đến đây, Tứ Mao chợt lóe lên một ý tưởng: Chỉ cần anh ta bị thương, mẹ Lạc nhất định sẽ đau lòng! Dù bà không có ký ức tiền kiếp, không nhớ ra anh ta, nhưng bản năng làm mẹ chắc chắn sẽ khiến bà mềm lòng. Nếu anh ta bị thương nặng, bà sẽ không thể bỏ mặc, chắc chắn sẽ đến thăm anh ta!

Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa

Nghĩ là làm, Tứ Mao cắn răng, nhặt một hòn đá, đập mạnh vào đầu mình! Máu lập tức chảy đầm đìa.

Tiếng hét thất thanh vang lên:

"Không xong rồi! Có người gặp nguy hiểm!"

Đại Mao và Nhị Mao giật mình hoảng hốt, vội vàng chạy ra ngoài. Nhân lúc những người canh giữ chưa kịp phản ứng, họ lao thẳng đến chỗ Lạc Minh Duyên, vừa chạy vừa kêu cứu.

"Chuyện gì thế? Sao lại để bọn họ chạy đến đây?" Lý trưởng nhìn thấy anh em nhà họ Cố thì không khỏi nhíu mày. Ông đang định sai người bắt họ lại, nhưng vừa nghe thấy hai chữ "nguy hiểm," liền chần chừ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/285.html.]

Lý trưởng nghiêm giọng hỏi: "Có chuyện gì?"

Đại Mao thở hổn hển, gào lên: "Tứ Mao nhà tôi đập đầu rồi! Máu chảy rất nhiều! Xin Lạc nương tử cứu mạng!"

Lúc này, Lê Diệu đang nói chuyện với các vị cao niên trong làng. Nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài, nàng liền đứng dậy đi đến.

Dân làng lập tức dạt sang hai bên, nhường đường cho nàng. Đại Mao và Nhị Mao thấy nàng, trong lòng kích động không thôi. Cuối cùng cũng gặp được mẹ Lạc rồi!

Hai người khẩn trương chà tay vào quần áo, lau đi mồ hôi trên trán, cố gắng bình tĩnh để nghĩ cách bắt chuyện. Nhưng trái với mong đợi của họ, Lê Diệu chỉ liếc qua một cái rồi quay sang Lý trưởng, lạnh nhạt hỏi:

"Chuyện gì xảy ra?"

Lý trưởng có chút ngại ngùng, nhưng vẫn đáp: "Nghe nói Tứ Mao nhà họ Cố tự đập đầu mình bị thương, bọn họ cầu xin cô cứu mạng."

Lê Diệu khẽ gật đầu, thản nhiên nói: "Đúng là nên cứu người. Đập đầu là chuyện lớn."

Nói rồi, nàng xoay người phân phó cho đại phu đi xem xét, dặn dò chữa trị cẩn thận. Nếu thiếu thuốc thì cứ đến chỗ nàng lấy. Dặn xong, Lê Diệu quay lại, tiếp tục trò chuyện với các vị cao niên, hoàn toàn không có ý định tự mình đến xem.

Đại Mao ngây ra một lúc, sau đó không nhịn được mà buột miệng hỏi: "Bà không đi xem thử sao?"

Mẹ Lạc trước đây chẳng phải thương Tứ Mao nhất sao? Vì sao bây giờ nghe tin hắn bị thương mà bà lại chẳng phản ứng gì?

Lê Diệu ngước mắt nhìn Đại Mao, giọng điệu bình thản, kiên nhẫn giải thích: "Ta không biết chữa bệnh. Đến đó cũng vô ích. Cứ yên tâm, Hoa đại phu rất giỏi, nhất định sẽ chữa khỏi cho em cậu."

Nhị Mao đứng bên cạnh cũng sững người, trong lòng hoang mang. Anh ta vô thức bước lên một bước, nhưng ngay lập tức bị thị vệ của Lê Diệu ngăn lại.

"Đứng lại!"

Thị vệ của Lê Diệu cao lớn, ánh mắt sắc bén, khiến Nhị Mao run lên, không dám tiến thêm nửa bước. Khóe mắt anh ta đỏ hoe, trong lòng tràn đầy uất ức.

Mẹ Lạc… thật sự không còn là mẹ Lạc của bọn họ nữa sao?

Loading...