Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 271
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:50:18
Lượt xem: 8
Ánh mắt thím Cố lóe lên một tia khao khát, bà chậm rãi nói:
"Tuyệt vời quá… Nếu thế gian này thực sự có một nơi như vậy, thì tốt biết mấy..."
Bà khẽ thở dài, giọng nói mang theo chút tiếc nuối.
Rồi bất ngờ, Lê Diệu cảm thấy cơ thể mình chấn động mạnh. Một luồng sức mạnh vô hình như muốn nuốt chửng cô, kéo cô vào một dòng ký ức xa lạ.
Cô không thể kháng cự, mọi thứ trước mắt bỗng trở nên mơ hồ.
Đây không phải ký ức của cô.
Mà là ký ức của thím Cố.
Không đúng…
Là ký ức của một người khác.
Lạc Minh Duyên.
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Cái tên ấy vang lên trong tâm trí cô, khiến cô như c.h.ế.t lặng.
Thím Cố… không phải chủ nhân vùng đất Xám.
Mà chính là Lạc Minh Duyên.
Lạc Minh Duyên đã từng sống một nửa đời đầy bất hạnh. Nhưng không ngờ, cô lại gặp may mắn được xuyên không—một điều mà bao người mong ước, nay lại xảy ra với cô.
Cô xuyên về thời cổ đại, nhập vào thân xác một người phụ nữ nông dân đã gần 30 tuổi.
Người phụ nữ đó chính là thím Cố.
Chồng mất tích, năm đứa con thơ dại, gia cảnh bần cùng đến mức không có gì để ăn.
Bệnh tật, đói khát, lao lực… cơ thể người phụ nữ ấy đã đến giới hạn cuối cùng, chỉ còn chút hơi tàn, chờ đợi cái c.h.ế.t đến bất cứ lúc nào.
Trước khi nhắm mắt, bà ta không ngờ rằng mình lại có được kỳ ngộ này—một linh hồn khác từ thế giới xa xôi đã nhập vào cơ thể mình.
Thím Cố biết mình không thể sống tiếp.
Bà ta không oán trách, không hận thù, chỉ có một mong ước duy nhất: "Hãy thay tôi nuôi nấng những đứa trẻ này."
Ban đầu, Lạc Minh Duyên kiên quyết từ chối.
Một cô gái hai mươi tuổi đột nhiên trở thành một người phụ nữ nông thôn già dặn, thân thể tàn tạ, cuộc sống nghèo khổ… Ai mà chấp nhận nổi?
Nhưng rồi, cô lại nhìn vào những đứa trẻ ấy.
Năm đứa trẻ, lớn nhất chỉ mới mười hai tuổi, nhỏ nhất là cặp song sinh trai gái mới năm tuổi, hoàn toàn không có ai nương tựa.
Ở hiện đại, ít nhất những đứa trẻ mồ côi còn có trại trẻ để nương náu. Nhưng ở thời đại này, chúng sẽ ra sao?
Chúng sẽ bị đói đến c.h.ế.t sao?
Chúng sẽ bị bán đi sao?
Trước ánh mắt đáng thương của lũ trẻ, trái tim cô chùng xuống.
Cô không thể bỏ rơi chúng.
Và thế là, cô chấp nhận ở lại.
Lạc Minh Duyên không có bạn bè ở hiện đại, ngày ngày chỉ đọc tiểu thuyết. Đặc biệt, cô vô cùng yêu thích thể loại xuyên không nuôi con.
Giờ đây, cô không còn là một độc giả chỉ biết mơ mộng nữa—cô thực sự trở thành nữ chính của câu chuyện này.
Cô phải kiếm tiền.
Cô phải nuôi con.
Cô phải giành lấy một cuộc sống tốt đẹp cho chính mình và cho bọn trẻ.
Từ đó, vận may của cô hoàn toàn thay đổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/271.html.]
Bất cứ thứ gì cô làm đều thành công.
Những đứa trẻ mà cô nuôi nấng, từng đứa một, đều trở thành nhân tài kiệt xuất.
Con trai cả trở thành trạng nguyên.
Con trai thứ hai trở thành danh y.
Con trai thứ ba là đại tướng quân.
Con trai thứ tư không thích văn chương, cũng không muốn cầm kiếm. Nhưng cậu bé lại có một giấc mộng lớn lao hơn—khám phá thế giới.
Lạc Minh Duyên đóng những con thuyền lớn, để con trai mình ra khơi, mang về vô số của cải và tri thức.
Cô con gái út của bà…
Lớn lên trở thành nữ tử tài sắc vẹn toàn, được chọn làm thái tử phi, tương lai là mẫu nghi thiên hạ.
Lạc Minh Duyên cảm thấy cuộc đời mình thật đáng giá.
Từ một người nghèo khổ, cô đã lập nên một thương hội trải khắp cả nước.
Cô đã nuôi dạy những đứa trẻ này bằng tất cả tâm huyết của mình.
Những tưởng đây chính là cái kết hoàn mỹ nhất.
Nhưng cô đã nhầm.
Ngay trong ngày cô được phong Nhất phẩm cáo mệnh phu nhân…
Biến cố xảy ra.
Chính những đứa con mà cô nuôi lớn đã dẫn theo một đạo sĩ đến phủ.
Ánh mắt chúng xa lạ.
Ánh mắt chúng tràn đầy phẫn nộ.
Bọn họ nói rằng cô không phải mẹ ruột của họ.
Bọn họ nói cô chỉ là một cô hồn dã quỷ, chiếm lấy cơ thể mẹ họ.
Bọn họ nói cô đã lừa dối họ suốt bao năm qua.
Đạo sĩ đọc chú.
Hắn hắt một bát m.á.u chó mực lên người cô.
Cô gào thét trong đau đớn, linh hồn bị kéo ra khỏi cơ thể mà cô đã sống suốt mấy chục năm qua.
Khi cô nhìn lại, người phụ nữ đứng đó… không còn là cô nữa.
Đó là thím Cố.
Bà ta chưa từng thực sự chết.
Là cô đã lấy đi tất cả những gì vốn thuộc về bà ta.
Thím Cố lạnh lùng nhìn cô, ánh mắt đầy căm ghét:
"Đồ trơ trẽn hèn hạ! Phụ nữ thì phải ở nhà chăm sóc chồng con, ai cho phép cô ra ngoài làm ăn, tranh giành với đàn ông?"
Giọng bà ta tràn đầy khinh bỉ, như thể những gì cô đã làm đều là ô uế.
Con trai cả đứng bên cạnh, ánh mắt đầy hận ý:
"Bà ép con học hành, ép con thi cử. Bà chưa từng hỏi con có thích không! Bà muốn có một đứa con trạng nguyên để thỏa mãn hư vinh của bà!"
Con trai thứ hai, thứ ba, thứ tư… từng người một, lên tiếng trách móc cô.
"Bà kiếm được nhiều tiền như vậy, nhưng chưa bao giờ cho chúng tôi hưởng thụ!"
"Bà quá độc đoán!"
"Bà chưa từng xem chúng tôi là con, bà chỉ xem chúng tôi là công cụ để thể hiện bản thân!"