Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 270
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:46:38
Lượt xem: 11
Lê Diệu giơ ngón tay cái, ánh mắt sáng lên đầy thích thú:
"Ngon quá!"
Thím Cố nghe vậy thì tinh thần phấn chấn hẳn, không còn vẻ ủ rũ như trước. Thím ấy hào hứng hỏi:
"Thím định mang món này lên hội chợ bán. Cháu thấy thế nào?"
Lê Diệu suy nghĩ một chút rồi lắc đầu:
"Hơi đơn điệu. Nếu có thêm thịt thì sẽ ngon hơn. Thím làm thêm gà rán, gà xiên que, gà viên chiên đi."
Tay cầm đũa của thím Cố khựng lại. Thím ấy kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lê Diệu, giọng có chút run rẩy:
"Cháu... cháu phát hiện ra rồi à?"
Lê Diệu bình thản đáp, giọng nói pha chút suy tư:
"Người khác có thể không nhận ra ngô, nhưng thím thì có. Khi cháu chia hạt giống, ai cũng chê những hạt ngô màu hồng đã qua xử lý, chỉ có thím không chút do dự nhận lấy.
Không chỉ vậy, thím còn biết cách trồng ngô và khoai tây giỏi hơn cả cháu."
Cô khẽ thở dài, ánh mắt sắc bén nhìn thím Cố:
"Thím không giống người ở đây. Thím… là người xuyên không đến, đúng không?"
Đôi mắt thím Cố run lên, ánh nước dâng tràn. Một lát sau, thím ấy khẽ gật đầu, giọng nói nghẹn ngào:
"Thím không ngờ… lại có người nhận ra."
Thím dừng lại một chút rồi nhẹ giọng kể:
"Cháu nói đúng, thím không phải là thím Cố. Thím chỉ vô tình xuyên không đến đây.
Khi thím vừa đến, thím Cố thật sự đang bệnh rất nặng. Trước khi mất, thím ấy đã nhường lại cơ thể này, hy vọng thím ở lại chăm sóc các con của thím ấy.
Đã nhận ân tình của người ta, thím không thể không gánh lấy nhân quả, phải nuôi dạy năm đứa trẻ trưởng thành."
Nói đến đây, thím Cố thoáng buồn bã. Nhưng ngay sau đó, một nụ cười nhẹ nhàng hiện trên môi thím ấy:
"Thật ra, nghĩ kỹ lại, thím thấy mình cũng may mắn. Được làm mẹ mà không cần trải qua đau đớn sinh nở."
Thím Cố ngước nhìn Lê Diệu, ánh mắt mang theo chút hoài niệm:
"Lê Lê, cháu không biết đâu. Trước khi xuyên không, thím là một đứa trẻ mồ côi, lại cực kỳ xui xẻo. Làm gì cũng không thành công.
Hồi nhỏ, thím được nhận nuôi ba lần, nhưng rồi lại bị trả về. Người ta nói thím là ngôi sao chổi, là vận đen, là kẻ vô dụng không đáng sống.
Ai cũng ghét thím. Trẻ con trong trại mồ côi bắt nạt thím, viện trưởng và giáo viên cũng không ưa thím.
Khó khăn lắm thím mới lớn lên, tự lập được một chút thì lại gặp tai nạn xe, rồi bất ngờ xuyên không về thời cổ đại."
Thím Cố thở dài, ánh mắt tràn đầy cảm xúc phức tạp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/270.html.]
"Ban đầu, thím rất chán nản. Nhưng dần dần, thím nhận ra… có lẽ đây là sự bù đắp của ông trời."
Lê Diệu lặng lẽ lắng nghe.
Thím Cố cười rạng rỡ, đôi mắt sáng lên khi nhắc đến năm đứa trẻ:
"Năm đứa nhỏ của nguyên chủ ngoan lắm, thông minh lắm. Trước đây, thím rất thích đọc truyện nuôi con. Bây giờ, tự mình trải nghiệm cảm giác đó, thím mới hiểu được… tuy mệt nhưng lòng lại ngập tràn hạnh phúc."
Thím ấy hào hứng kể tiếp:
"Không chỉ vậy đâu! Vận may của thím đã thay đổi rồi, cháu biết không?
Thím muốn tìm thầy dạy học cho Đại Mao, thì lại vô tình cứu được một nho sĩ ẩn dật. Để trả ơn, ông ấy không những không lấy học phí mà còn dạy miễn phí cho Đại Mao.
Nhị Mao không thích học hành, thì được một thầy thuốc trong trấn nhận làm học trò.
Tam Mao thì gặp được một võ sư, người sẵn lòng dạy võ cho nó.
Ngày tháng của bọn trẻ ngày càng tốt hơn."
Lê Diệu chăm chú nhìn thím Cố, bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói mang theo chút nghi hoặc:
"Nếu cuộc sống đã tốt đẹp như vậy, sao thím lại không cam lòng? Vì sao… oán khí của thím lại nặng đến thế?"
Thím Cố giật mình, sững sờ nhìn cô, tựa như không hiểu được lời cô vừa nói.
Một lúc lâu sau, thím ấy mới thì thào:
"Thím không có oán khí… Thím chỉ… chỉ là có chút không cam lòng.
Dường như… từ khi sinh ra, thím đã phải sống vì người khác."
Lê Diệu nhìn thím Cố thật lâu, rồi đột nhiên nắm c.h.ặ.t t.a.y thím ấy, ánh mắt kiên định:
"Đi với tôi đi!"
Thím Cố ngẩn người. Trong đôi mắt thím ánh lên khát khao, nhưng chỉ vài giây sau, thím đã kìm nén lại, cúi đầu buồn bã:
"Đã lâu như vậy rồi… cơ thể của thím chắc đã bị thiêu thành tro rồi…"
Lê Diệu mím môi, ánh mắt kiên định hơn bao giờ hết:
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Nếu thím không chê, có thể đi với tôi. Tôi có một nơi rất lớn, rất đẹp.
Ở đó có những ngôi làng nhỏ, có phố thương mại, có cả công viên giải trí kỳ ảo. Tương lai, sẽ còn nhiều nơi thú vị hơn nữa.
Hồn ma cũng có thể sống ở đó. Không cần cơ thể, chỉ cần linh hồn là đủ. Ở đó, thím sẽ giống như người bình thường, có thể làm bất cứ điều gì mình thích."
Cô khẽ ngừng lại một chút rồi tiếp tục:
"Ừm… có lẽ sẽ sợ ánh mặt trời, nhưng tôi có thể vẽ bùa giúp thím tránh khỏi tổn thương từ ánh sáng."
Thím Cố run rẩy nhìn Lê Diệu, đôi môi khẽ mấp máy.
Có lẽ, đây chính là con đường mà thím chưa từng nghĩ đến.