Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 269
Cập nhật lúc: 2025-03-29 14:46:10
Lượt xem: 10
Cô cúi xuống, giọng nói dịu dàng:
"Chị mới đến đây, không hiểu biết gì cả, cũng không biết nên hỏi em điều gì. Nếu có bảo vật mà không biết cách sử dụng, chẳng phải rất lãng phí sao? Thế nên, chị cần bọn họ hỏi giúp."
Nhờ những câu hỏi vừa rồi của hai nhóm người kia, giờ đây, Lê Diệu đã có thể xác định được ai mới là chủ nhân thực sự của vùng đất Xám.
Cô đứng dậy, vỗ nhẹ lên đầu Cẩu Đản:
"Đợi chị nhé!"
Dứt lời, cô dứt khoát bước ra ngoài.
Tình bạn của Cẩu Đản quý giá như vậy, cô sao có thể phụ lòng cậu bé được chứ?
Vùng đất Xám này, cô nhất định phải giành lấy!
Cẩu Đản tròn mắt, vừa ngạc nhiên vừa phấn khích:
"Chị Lê! Chị biết ai là chủ nhân vùng đất Xám rồi sao?"
Lê Diệu quay đầu nhìn thẳng vào cậu bé, ánh mắt sắc bén như muốn nhìn thấu tất cả:
"Thím Cố… thật sự không phải là chủ nhân vùng đất Xám sao?"
Cẩu Đản lắc đầu, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
"Em không biết. Nhưng lần trước, Ô Cửu cho rằng thím Cố là chủ nhân vùng đất Xám, vì vậy muốn giúp bà ấy hoàn thành tâm nguyện. Nhưng thím Cố nói bà không có tâm nguyện gì cả, bà rất hài lòng với cuộc sống hiện tại."
Lê Diệu khẽ nhíu mày. Cô kéo Cẩu Đản ngồi xuống bên cạnh, giọng trầm xuống:
"Kể cho chị nghe về thím Cố đi."
Cẩu Đản im lặng trong chốc lát, rồi bắt đầu kể.
Từ khi thức tỉnh trong vùng đất Xám, cậu bé đã chứng kiến rất nhiều người bên ngoài tìm đến nơi này với hy vọng tìm được chủ nhân thực sự của nó. Nhưng chưa ai thành công.
Cẩu Đản không biết chủ nhân vùng đất Xám là ai, nhưng cậu có thể khẳng định những ai không phải.
Dựa vào những gì cậu quan sát, thím Cố không phải là chủ nhân.
Tuy nhiên, vì chị Lê hỏi, cậu bé kể tất cả những gì mình biết.
Trong mắt dân làng, thím Cố là một người vô cùng chăm chỉ, thông minh và tốt bụng.
Chồng thím mất tích từ sớm, một mình bà nuôi nấng năm người con khôn lớn.
Con trai cả thi đỗ trạng nguyên, trở thành rường cột quốc gia. Con trai thứ hai là danh y nổi tiếng khắp chốn. Con trai thứ ba là đại tướng quân, thống lĩnh ba quân. Con trai thứ tư lại đam mê biển cả, ra khơi tìm kiếm những điều mới lạ và mang về vô số báu vật quý giá.
Còn cô con gái út—nàng trở thành thái tử phi, là mẫu nghi thiên hạ tương lai.
Thím Cố không chỉ giỏi trong việc dạy con, mà còn tinh thông kinh doanh, gây dựng sản nghiệp khổng lồ, giàu có đến mức được ví như "địch quốc".
Ở làng, ai cũng nói bà là người có phúc nhất.
Sau này, khi về già, thím Cố được con trai cả phụng dưỡng. Bà được phong cáo mệnh nhất phẩm, trở thành lão phu nhân mà ai nấy đều kính nể.
Lê Diệu im lặng lắng nghe, khẽ gật đầu.
"Đúng là rất có phúc. Nếu chỉ dựa vào điều này, thì việc Ô Cửu cho rằng thím ấy là chủ nhân vùng đất Xám cũng không có gì lạ."
Nhưng…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/269.html.]
Cô vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Ánh mắt cô hơi trầm xuống, hỏi tiếp:
"Thím Cố khi về già thì thế nào?"
Cẩu Đản suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu:
"Em không biết. Sau khi trở thành lão phu nhân, thím ấy chuyển đến phủ thành sống, không còn ở lại làng nữa. Bọn em cũng không gặp lại thím ấy."
"Ồ…"
Bất chợt, cậu bé nhớ ra một chuyện, vội nói tiếp:
"Nhưng lần trước, trong lễ tế tổ, thím Cố có quay về."
Cẩu Đản hồi tưởng lại hình ảnh hôm ấy, rồi mô tả lại cho Lê Diệu:
"Thím Cố mập lên một chút, trông rất vui vẻ. Thím ấy hay cười, giọng nói cũng lớn hơn trước, còn thích kể chuyện ngày xưa với dân làng."
Nói đến đây, cậu bé hơi dừng lại, bỗng nhận ra có điều gì đó bất thường.
"Chị Lê, em nhớ ra rồi! Trước đây, thím Cố luôn nói với em: 'Đời người là phải phấn đấu đến hơi thở cuối cùng, không bao giờ ngừng nghỉ.' Nhưng sau này, thím ấy lại không kinh doanh nữa, giao toàn bộ việc làm ăn cho người khác. Thím nói mình già rồi, chỉ muốn tận hưởng cuộc sống."
Lê Diệu giật mình.
Cô lập tức đứng bật dậy, ánh mắt sáng rực!
Cô đã hiểu ra vấn đề!
Cô định lao ra ngoài tìm thím Cố ngay lập tức, nhưng lại dừng bước, quay lại nhìn Cẩu Đản.
Cô nhìn cậu bé thật sâu, chậm rãi nói:
"Chị nghĩ… thím Cố chính là chủ nhân vùng đất Xám. Nhưng chị không chắc chắn. Có khả năng chúng ta sẽ thất bại."
Lê Diệu hít sâu một hơi, nghiêm túc hỏi:
"Chị muốn thử một lần. Cẩu Đản, em có muốn cùng chị đánh cược không?"
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Đôi mắt cậu bé sáng lên như hai vì sao, không chút do dự:
"Chị Lê, em không sợ. Chúng ta cược một lần. Em tin chị!"
Khi Lê Diệu tìm đến thím Cố, bà đang ở trong bếp, chăm chú làm món khoai tây lốc xoáy.
Những hạt giống mà ngày hôm qua Lê Diệu gieo xuống, hôm nay đã thu hoạch được.
Cô chỉ ở trong từ đường một ngày, nhưng ở vùng đất Xám, dân làng đã trải qua một năm.
Nhờ có hạt giống và phân bón mà cô mang tới, cả làng được mùa bội thu. Ai nấy đều vui mừng khôn xiết.
Đặc biệt là thím Cố.
Thím vừa bận rộn vừa hồ hởi nói chuyện với những người xung quanh.
Thím ấy đang thái khoai tây thành từng dải mỏng, xiên vào que tre rồi đem chiên giòn. Những lát khoai vàng ruộm tỏa ra mùi thơm hấp dẫn.
Nghe tiếng bước chân, thím Cố quay lại, thấy Lê Diệu, ánh mắt liền sáng lên đầy thân thiết:
"Lê Lê, cháu đến rồi à? Mau nếm thử khoai tây chiên của thím nào!"
Thím cười tươi, nhanh nhẹn gắp một miếng khoai tây chiên, thổi nhẹ cho bớt nóng rồi ân cần đưa đến tận miệng cô.