Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 261
Cập nhật lúc: 2025-03-28 21:12:22
Lượt xem: 9
“Yên tâm đi.”
Mọi người đồng thanh đáp: “Chúng ta là người cùng phe mà.”
Cẩu Đản hào hứng kéo tay áo Lê Diệu, đôi mắt tròn xoe ánh lên vẻ mong chờ:
“Chị ơi, mai chị đến nhà em ăn cơm nhé! Mẹ em g.i.ế.c gà để cảm ơn chị vì đã dạy bà cách ấp trứng gà trên giường.”
Nghe vậy, Lê Diệu lập tức hoảng hốt xua tay:
“Đừng g.i.ế.c gà! Gà phải để lại để đẻ trứng, sau này có nhiều gà rồi mới ăn thịt.”
Cẩu Đản nghe vậy thì tròn mắt ngạc nhiên, nhưng rồi cũng gật gù như hiểu ra điều gì. Mọi người sau đó lần lượt rời đi, chỉ còn lại hai chị em.
Lê Diệu lấy cuốn Tam Tự Kinh ra, nhẹ nhàng chỉ tay vào từng chữ, kiên nhẫn dạy Cẩu Đản tập viết. Cậu bé vừa tập trung viết, vừa không giấu được sự hào hứng:
“Chị ơi, chị giỏi thật đấy, còn biết dạy học nữa. Đại Mao thì đang học ở trong thành phố.”
Lê Diệu dừng tay, ngạc nhiên nhìn cậu bé:
“Trong thành phố? Đại Mao?”
Chẳng lẽ ngoài ngôi làng này còn có một thị trấn nhỏ khác sao?
Cẩu Đản nghiêng đầu nhìn chị, thắc mắc:
“Đại Mao là con nhà họ Cố đấy, chị quên rồi à? Hôm nay thím Cố – người nói về chuyện ngô ấy – chính là mẹ của Đại Mao.”
Nghe vậy, Lê Diệu khẽ gật đầu. Hóa ra là nhà đó.
Không ngờ thím Cố lại có hiểu biết đến vậy. Trong hoàn cảnh gia đình khó khăn thế này mà vẫn cố gắng cho con đi học. Ở thời cổ đại, học hành không phải chuyện đơn giản, mà còn là một khoản chi phí lớn.
Khi hai chị em còn đang trò chuyện, đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng động. Lê Diệu ngẩng đầu, lập tức nhận ra đó là đám người của lão già áo đen – bọn họ đã quay về.
Cẩu Đản liếc nhìn Lê Diệu, bất ngờ nói:
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
“Chị, chị có muốn thắng không?”
Lê Diệu ngơ ngác:
“Thắng gì cơ?”
Cẩu Đản cười hì hì, không trả lời ngay mà bất thình lình chạy vụt ra ngoài.
“Em đi gây rối cho bọn họ đây! Chị ơi, em muốn chị thắng!”
Dứt lời, cậu bé lao thẳng về phía Ô Thập Cửu và nhóm người của cô ta, hét lớn:
“Các người rốt cuộc đang tìm gì vậy?”
Giọng nói non nớt vang lên trong đêm tối, nhưng khuôn mặt Cẩu Đản lại trở nên lạnh lẽo. Đôi mắt tròn xoe sáng rực bỗng phủ một làn sương mờ, như thể cậu bé đang chuẩn bị hắc hóa.
Chung Ly Tiêu lập tức cảnh giác, chắn trước mặt Hạ Diễm, khẽ nhắc nhở:
“Cẩn thận!”
Ô Thập Cửu trợn mắt nhìn Cẩu Đản, vẻ mặt không thể tin nổi:
“Mới ngày thứ hai mà NPC đã bắt đầu hắc hóa sao? Lần trước, chúng ta phải ở đây tận mười hai ngày cơ mà…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/261.html.]
Chung Ly Tiêu cũng nhíu chặt mày.
Có gì đó không đúng. Rất không đúng.
Trong vùng đất Xám này vốn không tồn tại sinh linh thực sự. Những dân làng ở đây chỉ là ảo ảnh, là những nhân vật được tạo ra để đi cùng họ.
Theo lý mà nói, những NPC này không thể nào hắc hóa.
Chung Ly Tiêu trầm mặc quan sát Cẩu Đản, trong lòng dấy lên nghi ngờ.
Trái ngược với sự thận trọng của hắn, lão già áo đen lại vô cùng phấn khích. Ông ta tiến lên một bước, giọng điệu không che giấu sự hào hứng:
“Tôi muốn biết ở đây ai là người có oán khí nặng nhất?”
Đôi mắt Cẩu Đản tối sầm lại, trầm giọng đáp:
“Đi theo tôi.”
Nói rồi, cậu bé quay người, lặng lẽ bước vào màn đêm sâu thẳm bên ngoài từ đường.
Lão già áo đen không hề do dự, lập tức dẫn người đuổi theo.
Chung Ly Tiêu nhìn theo bóng lưng họ, cau mày nhắc nhở:
“Trời đã tối rồi, Áo Đen, ông nghĩ kỹ chưa?”
Lão già áo đen chẳng buồn quay đầu, chỉ để lại một câu:
“Đồ nhát gan.”
Chung Ly Tiêu hơi nheo mắt, nhưng không nói gì thêm.
Cùng lúc đó, Lê Diệu vội vàng chạy ra khỏi phòng, định đuổi theo Cẩu Đản. Nhưng khi vừa bước đến bậc cửa, cô chợt sững lại.
Bên ngoài từ đường tối đen như mực, giống như một cái hố đen sâu thẳm, chỉ cần bước chân ra, có lẽ sẽ bị bóng tối đó nuốt chửng mãi mãi.
Ngay lúc ấy, Hạ Diễm – người vẫn luôn im lặng từ nãy đến giờ – đột nhiên lên tiếng:
“Đừng ra ngoài. Ra ngoài là không thể trở về được nữa.”
Giọng nói của cô ta rất bình tĩnh, nhưng lại mang theo một sự chắc chắn kỳ lạ.
Lê Diệu quay đầu nhìn cô ta.
Hạ Diễm cũng nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm lóe lên sự dò xét.
“Cô làm thế nào mà được vậy?”
Lê Diệu ngẩn ra, hoàn toàn không hiểu cô ta đang nói gì.
Hạ Diễm chậm rãi tiếp lời:
“Cậu bé tên Cẩu Đản kia đang giúp cô loại bỏ người khác. Cậu ta rất thích cô. Cô làm thế nào để được vậy? Làm sao có thể nhận được thiện cảm từ một nhân vật ảo?”
Câu hỏi này khiến Ô Thập Cửu lập tức ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc:
“Những người này… không phải chỉ là NPC vô tri hay sao?”
Từ trước đến giờ, bọn họ luôn biết rằng dân làng nơi đây chỉ là những NPC, không có ý thức tự chủ. Họ chỉ hành động theo những quán tính và thói quen khi còn sống mà thôi.