Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 246
Cập nhật lúc: 2025-03-27 15:20:44
Lượt xem: 12
Nếu để tất cả cùng lúc vào gặp, chắc chắn sẽ hỗn loạn. Cô không có thời gian tiếp chuyện từng người một, cũng không thể để ai nấy đều nói cùng một lúc.
Lê Diệu suy nghĩ một lát, sau đó dặn dò: "Hãy làm một biểu mẫu. Yêu cầu họ điền đầy đủ thông tin cá nhân, bao gồm tên, nghề nghiệp, mục đích gặp tôi. Sau đó, xác minh danh tính của họ trước khi sắp xếp gặp mặt."
Cô không muốn mất thời gian với những người chỉ đến vì tò mò hay không có lý do chính đáng.
Tiểu Hoàng gật đầu, lập tức gọi điện lên phòng nhân sự ở tầng trên để nhờ hỗ trợ.
Những nhân viên quỷ của Nhà Ma đều rất tận tâm, nhất là khi liên quan đến Lê Diệu. Dưới sự chỉ đạo của chị Miêu, phòng nhân sự nhanh chóng thiết kế biểu mẫu, in 1.000 bản rồi gửi xuống phòng nghỉ.
Lúc này, ở tầng hai, trong phòng nghỉ, ông Nghiêm đang ngồi trên ghế chờ, trong lòng thấp thỏm.
Ông lẩm bẩm: "Sao lâu thế nhỉ? Nhiều người thế này biết bao giờ mới tới lượt mình?"
Đúng lúc đó, cửa phòng mở ra.
Một người phụ nữ mũm mĩm bước vào, ôm theo một chồng giấy dày cộp.
"Chào mọi người."
Chị Miêu tiến lên, nhẹ nhàng gõ tay lên bàn, ra hiệu mọi người giữ trật tự.
"Tôi là nhân viên của Nhà Ma. Do số lượng người muốn gặp bà chủ quá đông, để tránh lãng phí thời gian, xin mọi người điền vào biểu mẫu này trước."
Nói xong, chị bắt đầu phát biểu mẫu cho từng người.
Ông Nghiêm nhận lấy một tờ, liếc qua, rồi sững người.
Biểu mẫu yêu cầu các thông tin: Họ tên, tuổi, nghề nghiệp, số CMND, số điện thoại, địa chỉ, mục đích gặp bà chủ...
Ông không nhịn được thì thầm: "Sao trông giống đơn xin việc thế này?"
Đã bao nhiêu năm rồi ông không phải điền mấy thứ này?
Nhưng nếu đây là cách duy nhất để được gặp bà chủ, ông cũng không có lựa chọn nào khác.
Thở dài một hơi, ông cầm bút, nghiêm túc điền từng dòng.
Chị Miêu liếc nhìn đồng hồ, sau đó nói: "Mọi người điền xong chưa? Ai muốn mua sản phẩm của Nhà Ma thì đặt biểu mẫu vào khay thứ nhất. Ai quan tâm đến động thực vật thì để vào khay thứ hai. Ai muốn nghiên cứu công nghệ thì vào khay thứ ba. Nhớ nhìn kỹ, đừng để nhầm!"
Cô dừng lại một chút, rồi nhấn mạnh: "Xếp hàng ngay ngắn, không chen lấn, từng người một."
Ông Nghiêm cầm biểu mẫu của mình, bước lên đặt vào khay thứ hai.
Sau khi thu thập xong, chị Miêu ra hiệu cho nhân viên mang tất cả lên tầng 15 để phân loại.
Danh sách những người muốn mua trái cây, đồ ăn vặt hoặc mở cửa hàng trong Nhà Ma sẽ được giao cho Tê Nhị phụ trách.
Những người thuộc nhóm nghiên cứu khoa học sẽ được xem xét kỹ hơn.
Còn những ai muốn tìm hiểu về công nghệ chiếu hologram trong phó bản Sadako...
Chị Miêu khẽ lắc đầu.
Không thể gặp được.
Bởi vì công nghệ trong phó bản Sadako hoàn toàn không phải hologram. Thực chất, đó là một thứ khác, không thể giải thích theo khoa học hiện tại.
Tương tự, những ai muốn nghiên cứu công nghệ máy móc cũng bị từ chối.
Nhưng... khi nhìn đến danh sách những người quan tâm đến thực vật trong phó bản, chị Miêu dừng lại.
"Những người này..."
Chị ngẫm nghĩ một lát, sau đó gật đầu.
"Được, hãy để bà chủ gặp họ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/246.html.]
Sau khi xem xét cẩn thận, chị Miêu chọn ra một số bảng thông tin, xác nhận danh tính từng người rồi gửi đến chỗ Lê Diệu.
Trong số đó có một bảng ghi thông tin của ông Nghiêm—Nghiêm Hải Kính.
Lần này, ông ta không dám giấu giếm thân phận như trước mà điền đầy đủ tất cả các chức danh, danh hiệu của mình: Giáo sư Đại học Kinh Đô, Viện trưởng Viện Nghiên cứu Sinh học và Y học, Chủ tịch Hiệp hội XX… Ghi cả một danh sách dài, như thể sợ rằng tên tuổi của mình chưa đủ lớn, sẽ bị người khác vượt mặt. Thậm chí, khi điền thông tin, ông còn liếc mắt nhìn sang bảng của người bên cạnh.
Cột nghề nghiệp của người đó kéo dài tận năm dòng!
Lê Diệu nhìn danh sách, rồi chỉ vào tên của Nghiêm Hải Kính:
"Mời giáo sư Nghiêm qua đây. À, khoan đã… trước tiên hãy mời Cục trưởng Ông và Trương Thiên sư đến trước."
Nếu thực vật trong phó bản Nhiếp Tiểu Thiến thực sự có ích cho hệ sinh thái bên ngoài, hoặc có thể chế biến thành dược liệu, cô hoàn toàn ủng hộ việc hợp tác. Tuy nhiên, đây không phải chuyện đơn giản. Phó bản Nhiếp Tiểu Thiến thuộc về thế giới linh dị, có thể Siêu Cục sẽ có những lo ngại riêng, nên nhất định phải báo cáo trước.
Chẳng mấy chốc, Cục trưởng Ông và Trương Tu Viễn có mặt.
Trương Tu Viễn là người đến đầu tiên.
Vừa nghe thấy tên mình được gọi, ông lập tức tháo bộ đồ thỏ hồng ra, nét mặt lộ rõ vẻ uất ức.
"Bà chủ Lê," vừa gặp Lê Diệu, ông đã than phiền ngay, "tôi không muốn làm nhân viên an toàn ở phó bản Nhiếp Tiểu Thiến nữa!"
Thật sự mất mặt không để đâu cho hết!
Bị ông Trình nhận ra, ông chỉ muốn độn thổ trốn đi cho rồi.
Ông là Trương Thiên sư của nhà họ Trương, người có căn cốt xuất chúng nhất trong trăm năm qua, sắp đạt đến cảnh giới Trúc Cơ, trở thành một trong những người mạnh nhất thời đại.
Vậy mà giờ đây, lại phải mặc bộ đồ thỏ hồng, làm nhân viên an toàn trong công viên giải trí?
Lê Diệu không ngẩng đầu lên, vẫn đang tập trung tìm kiếm thông tin về vùng đất xám trên các trang web huyền học. Nghe Trương Tu Viễn than thở, cô chỉ bình thản nói:
"Tôi sẽ dành riêng vài cân hải sản giàu linh khí cho ông."
Mắt Trương Tu Viễn sáng lên, nhưng vẫn cố tỏ vẻ lưỡng lự:
"Cái đó… cái đó…"
"Tôi sẽ thêm vài lá bùa trừ tà cực phẩm nữa."
"Chốt kèo!" Trương Tu Viễn vội vàng gật đầu, mặt đầy hứng khởi. "Bà chủ Lê, cô cứ yên tâm! Tôi chắc chắn sẽ làm tốt nhiệm vụ, đảm bảo an toàn cho phó bản Nhiếp Tiểu Thiến, loại bỏ mọi nguy cơ ngay từ khi còn manh nha! À, hôm nay tôi còn phát hiện ra hai mối nguy hiểm tiềm tàng nữa..."
Lê Diệu trò chuyện với Trương Tu Viễn về tình hình trong phó bản. Vừa kết thúc, Cục trưởng Ông cũng đến nơi.
"Cục trưởng Ông," Lê Diệu lên tiếng, "lần này tôi gọi ông và Trương Thiên sư đến là vì một vấn đề quan trọng. Một giáo sư tên Nghiêm Hải Kính rất quan tâm đến các loài thực vật trong phó bản Nhiếp Tiểu Thiến và muốn hợp tác với Nhà Ma. Tôi muốn nghe ý kiến của ông."
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
"Thực vật?" Cục trưởng Ông nhíu mày, vẻ mặt đầy ngạc nhiên. "Trong phó bản Nhiếp Tiểu Thiến có thực vật sao?"
Ông chưa từng bước vào phó bản này, nên trong suy nghĩ của ông, nó là một thế giới linh dị được tạo nên bởi ảo ảnh, giống như phó bản Họa Bì. Cùng lắm chỉ có kiến trúc và thiết bị mang tính linh dị, làm gì có thực vật thực sự tồn tại?
Khác với phản ứng của Cục trưởng Ông, Trương Tu Viễn lại trầm ngâm suy nghĩ.
Ông từng đến phó bản Nhiếp Tiểu Thiến. Ban đầu, ông cũng nghĩ giống Cục trưởng Ông, rằng những địa điểm linh dị vốn là nơi c.h.ế.t chóc, không thể có sự sống.
Nhưng thực tế thì hoàn toàn ngược lại.
Phó bản Nhiếp Tiểu Thiến không chỉ là một không gian linh dị, mà còn là một thế giới kỳ diệu, sống động và chân thực.
Hoa, cây cỏ bên trong không chỉ là hình ảnh ảo giác, mà thực sự tồn tại, có sự sống.
Thậm chí, để kiểm chứng, Trương Tu Viễn đã tự tay đào một gốc cây lên xem xét.
Hệ rễ của nó ăn sâu vào đất, kết cấu giống hệt một cái cây ngoài đời thật. Vẫn chưa tin hoàn toàn, ông rút d.a.o ra, định chặt thử vào thân cây.
Nhưng chưa kịp ra tay, cái cây đã quát thẳng vào mặt ông:
"Ông làm gì thế hả? Có thôi ngay không?!"