Ông Trình vẫn còn do dự, ánh mắt đầy cảnh giác.
Trong lúc ông còn đang phân vân, Trình Noãn chẳng hề do dự mà bước lên chiếc đu .
"Ơi! Noãn Noãn!"
Ông Trình hoảng hốt, vội vàng đuổi theo con gái. khi bước lên, ông mới nhận rằng bề ngoài bồ công trông vẻ mềm mại như bong bóng xà phòng, nhưng thực tế, nó vô cùng vững chắc và định, tạo cảm giác an tuyệt đối.
Lúc , ông mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn quên trách con gái:
"Sao con liều lĩnh thế? Chưa rõ gì nhảy lên, nhỡ —"
"Không nhỡ ạ."
Trình Noãn lắc đầu, ánh mắt sáng rực như vì .
"Bố, đây là giấc mơ của con. Bồ công trong giấc mơ của con..."
Giọng cô chút run run vì xúc động. Chưa bao giờ cô nghĩ rằng một ngày nào đó, giấc mơ thời thơ ấu của thể trở thành hiện thực.
Những khác thấy hai cha con họ lên đu , cũng lượt bước những bong bóng xinh .
Mộng Vân Thường
"Ngồi vững nhé!"
Thỏ Tao Nhã giơ cao cây gậy, và ngay lập tức, bông bồ công đu nhẹ nhàng nâng lên, bắt đầu xoay tròn giữa bầu trời.
"Wow!"
Chử Nam Giai chống hai tay lên thành bong bóng trong suốt, dán mặt , tròn mắt xuống bên .
Cô bé thích chiếc đu vô cùng!
Ông bà Chử cũng khung cảnh tuyệt diệu cho choáng ngợp. Họ lặng lẽ nắm tay , cùng ngắm thế giới rực rỡ bên ngoài.
Trong khi đó, Thỏ Tao Nhã lên đu cùng họ, mà nhẹ nhàng bay lượn bên cạnh, nở nụ dịu dàng:
"Các chơi mến, các bạn ? Đến thế giới màu hồng mộng mơ ? Nhà của bồ công đu ở đó, chúng thăm nhà của chúng nhé!"
Ông Văn và bà Văn ngơ ngác .
Cái gì?
Đu cũng nhà ?
Cả một gia đình bồ công ư?
"Được ạ!"
Chử Nam Giai là đầu tiên hào hứng gật đầu, giơ tay hét lớn:
"Đi đến thế giới màu hồng!"
Thấy con gái vui vẻ như , ông bà Chử khỏi mỉm , trong mắt ánh lên niềm hạnh phúc.
Con gái họ vốn nhút nhát, hiếm khi bộc lộ cảm xúc rõ ràng đến . bây giờ, cô bé đang tươi rạng rỡ, đôi mắt sáng long lanh đầy mong chờ. Rõ ràng, cô bé thực sự yêu thích nơi .
Chiếc đu bồ công bắt đầu bay về phía thế giới màu hồng.
Ban đầu, đều nghĩ rằng đó chỉ là một khu vực trang trí bằng đồ chơi hoặc những quả bóng bay màu hồng.
khi đến nơi, họ mới kinh ngạc nhận —
Đây thực sự là một thế giới màu hồng.
Mọi thứ xung quanh đều phủ một sắc hồng rực rỡ!
Bầu trời là một màu xanh hồng nhạt, những đám mây lững lờ trôi cũng sắc hồng dịu dàng. Nhà cửa, cây cỏ, thậm chí cả những loài hoa xung quanh đều nhuộm một màu hồng rực rỡ, tựa như bước một thế giới cổ tích kỳ ảo.
"Trời ơi!"
Mọi khỏi ngơ ngác, quanh quất, cố gắng xác nhận xem đang mơ .
"Đây… thật sự là thế giới thực ?"
Tất cả lượt bước xuống khỏi vòng đu , ai cũng mang vẻ mặt sửng sốt, nên phản ứng thế nào khung cảnh .
lúc , ông Trình bỗng nhiên sững , ánh mắt ông dừng một bóng dáng quen thuộc đang mặc đồ hồng cách đó xa.
Là… Trương Thiên Sư?!
Khoảnh khắc nhận , ông Trình suýt nữa thì nghẹn thở.
Xong ! Lần mất mặt đến nhà bà ngoại luôn !
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/241.html.]
Ở phía đối diện, Trương Tu Viễn—vị thiên sư danh tiếng lẫy lừng—cũng thấy ông Trình.
Sắc mặt ông tái mét.
Không chút do dự, ông vội vàng đội chiếc mũ thỏ màu hồng lên đầu, bỏ chạy thục mạng.
Chẳng qua ông chỉ tham quan thế giới màu hồng trong phó bản Tiểu Thiến một chút thôi, ngờ xui xẻo nhận !
Ông là Thiên Sư nhà họ Trương, nhân vật mà bao gia tộc quyền quý giàu tranh diện kiến.
Nếu để khác ông mặc đồ thỏ hồng, còn đóng vai nhân viên an trong công viên giải trí, chẳng sẽ đến rụng răng ?
Không cần thể diện nữa ?!
Trương Tu Viễn dám đầu, cứ thế chạy thẳng một mạch, tốc độ nhanh đến bất ngờ.
"Này! Đừng chạy!"
Ông Trình hốt hoảng gọi với theo.
càng gọi, bóng dáng màu hồng càng chạy nhanh hơn.
Trình Noãn bên cạnh, nhíu mày theo sang hỏi:
"Bố, bố quen con thỏ màu hồng đó ?"
Ông Trình lắc đầu nguầy nguậy, cố tỏ bình tĩnh:
"Không ! Chắc nhận nhầm thôi."
Nhất định là nhận nhầm!
Làm Trương Thiên Sư thể xuất hiện ở đây chứ? Lại còn mặc bộ đồ thỏ hồng?
Không thể nào! Tuyệt đối thể!
Ngay lúc , con thỏ đen đầu ông Văn chậm rãi khoanh tay, lười biếng liếc ông Trình.
"Người chơi 1054, ông gọi con thỏ màu hồng ?"
Ông Trình thoáng sững .
Bình thường, con thỏ đen chẳng thèm để ý đến ai, lúc nào cũng cau , tính tình cộc lốc. Vậy mà giờ đây, nó chủ động hỏi ông?
Bị bất ngờ, ông Trình chỉ gật đầu theo bản năng.
"Hiểu !"
Con thỏ đen lập tức ngẩng cao cằm, nhún chân một cái phóng thẳng về phía Trương Tu Viễn, tốc độ nhanh như chớp.
"Bốp!"
Một cú đá dứt khoát!
Trương Tu Viễn kịp phản ứng, lập tức ngã sấp mặt xuống đất.
Con thỏ đen lưng ông, một chân đạp lên đầu ông, đó hét lớn:
"Qua đây ! giữ !"
Mọi : "..."
Con thỏ dữ dằn quái dị thật!
Ông Văn bên cạnh, mặt cắt còn giọt máu.
Đây là con thỏ của ?!
May mà từ nãy đến giờ, ông dám chọc giận nó. Nếu , đạp sấp mặt xuống đất lúc lẽ là ông !
Mọi đồng loạt rùng .
Sao thỏ của khác thì đáng yêu, lịch lãm, dịu dàng…
Còn thỏ của ông Văn đen sì, thô lỗ, vũ phu thế ?!
Không ai dám hó hé lời nào.
Ông Trình cũng giật sự hung dữ của con thỏ đen. Ông vội bước tới, đỡ Trương Tu Viễn dậy, liên tục xin :
"Xin ! Ông thương ?"
Trương Tu Viễn lắc đầu, hiệu rằng vẫn .
ông Trình vẫn yên tâm.