Nhà Ma Của Ta Thông Với Địa Phủ - 101
Cập nhật lúc: 2025-03-19 18:16:00
Lượt xem: 8
Như Hoa không nói gì, nhẹ nhàng nắm tay cô, trong chớp mắt đã đưa cả hai đến bờ biển.
Đứng trước mặt biển mênh mông, Lê Diệu quan sát một lúc, rồi hỏi: "Đây thật sự là đại dương sao?"
"Ừ, là biển thật."
Nói xong, Như Hoa cúi người, nhặt từ bãi cát một con cua, đặt vào tay Lê Diệu: "Cô xem, nó còn đang cử động."
Lê Diệu nhìn con cua bò trong lòng bàn tay, hỏi: "Có ăn được không?"
Như Hoa lắc đầu: "Không được. Hải sản ở đây cũng giống NPC trong phó bản, không có ý thức, là hình ảnh do giấc mộng biến hóa, không phải sinh vật thật."
"Vậy còn đại dương thì sao? Nước biển chắc không giả chứ?"
Lê Diệu chấm ngón tay xuống nước biển, đưa lên môi nếm thử. Mặn và tanh, không khác gì nước biển ngoài đời.
Như Hoa gật đầu: "Nước biển là thật."
Cô ấy im lặng một chút, rồi chậm rãi giải thích: "Kiến trúc, mặt đất, biển cả là thật, nhưng con người và sinh vật lại không phải thực thể sống. Chính xác hơn, chúng là những linh hồn, là chấp niệm còn sót lại trên thế gian."
Nghe vậy, Lê Diệu chợt hiểu ra.
Nói cách khác, con cua này không phải cua thật, mà là hồn ma của cua.
Cô liếc lên bầu trời, đột nhiên hỏi: "Vậy mặt trời thì sao? Chẳng lẽ cũng là... hồn ma mặt trời?"
Như Hoa ngẩn người, dường như cũng chưa từng nghĩ đến vấn đề này.
Cô ấy chần chừ một lúc rồi nói: "Trước đây, tôi luôn nghĩ mặt trời và mặt trăng trong phó bản chỉ là ảo giác, vì chúng tôi có thể điều chỉnh thời gian mặt trời mọc hay lặn tùy ý..."
Càng quan sát, Lê Diệu càng nhận ra điều kỳ lạ—nếu cô không chủ động điều chỉnh, quỹ đạo của mặt trời và mặt trăng trong không gian này vẫn giống hệt thế giới thực. Cô đã thử thay đổi vài lần, nhưng không thể làm tùy ý. Tất cả đều tuân theo một số quy tắc nhất định, chỉ có thể kéo dài hoặc rút ngắn theo một tỷ lệ cố định.
Thời gian trôi qua, cảm giác về nơi này càng trở nên chân thật hơn.
"Vậy thì đây chính là một thế giới thực!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-ma-cua-ta-thong-voi-dia-phu/101.html.]
Ý tưởng lóe lên trong đầu, Lê Diệu lập tức quyết định thử nghiệm—cô sẽ nhập một lô hải sản về nuôi trong biển.
Nói là làm, cô liên hệ ngay với thương nhân hải sản mà Tề Hồng Vĩ giới thiệu, đặt mua mỗi loại một trăm cân, bao gồm bào ngư, tôm hùm, tôm sú, cua, hàu, cá mú Đồng Tỉnh... Kèm theo đó là thức ăn chuyên dụng và cả rong biển để tạo môi trường sống.
Sau khi hàng được chuyển đến, cô đích thân thả toàn bộ xuống biển.
Những con hải sản này đều rất đắt, cô không thể để chúng c.h.ế.t được. Để đảm bảo, Lê Diệu vẽ hàng loạt linh phù:
Phù Tịnh Hóa để thanh lọc nguồn nước.
Phù Suối Linh giúp nước biển tràn đầy linh khí, giàu dinh dưỡng hơn.
Phù Bình An và Phù Trừ Bệnh đảm bảo hải sản luôn khỏe mạnh, không mắc bệnh tật.
Thậm chí, cô còn vẽ cả Phù An Lạc và Phù Tĩnh Tâm để đám hải sản có tâm trạng tốt, sống một cuộc đời… vui vẻ hơn.
Công đoạn chuẩn bị hoàn tất, cô giao khu vực này cho một hồn ma giỏi nghề nuôi trồng thủy sản trông coi, dặn dò phải báo cáo tình hình thường xuyên.
Ba ngày sau, Lê Diệu quay lại kiểm tra.
Theo dự tính ban đầu, chỉ cần đám hải sản này không c.h.ế.t là coi như thành công. Nhưng thực tế thì—
"Chúng không những không c.h.ế.t mà còn lớn nhanh trông thấy!"
Dưới nước, từng con tôm, cua, cá đều béo tốt, tung tăng bơi lội tràn đầy sức sống. Điều bất ngờ hơn cả là... chúng đã bắt đầu sinh sản, để lại vô số trứng nhỏ lấp lánh trong nước biển.
Lâm Hiệp—hồn ma được giao nhiệm vụ trông coi, vui vẻ báo cáo:
"Chủ nhân, không phụ sự kỳ vọng! Đám hải sản không con nào chết, mà còn sinh sản nữa!"
"Thật sao?" Lê Diệu sửng sốt, rồi bật cười: "Vẫn là anh giỏi nhất, nuôi khéo thế này!"
Tháng 4 này mọi người thích đọc điền văn hay nữ thiên sư nào ^^ Cmt cho Mộng biết nhaaaaaa
Cô nghĩ một chút, rồi nói tiếp: "Sau này đừng gọi tôi là chủ nhân nữa, nghe kỳ lắm. Cứ gọi là Diệu Diệu hoặc bà chủ là được."
Lâm Hiệp khi còn sống từng là đại gia trong ngành nuôi tôm, người trong nghề gọi ông là "Lâm Đại Tôm". Bây giờ nghe thấy lời này, ông ta cười hà hà:
"Vâng, bà chủ!"