NHA HOÀN THẾ GIA - 1
Cập nhật lúc: 2025-12-22 09:22:31
Lượt xem: 297
1
Khi Tạ Trục Vân xong, thấy ôm lấy vết thương do mũi tên, hồi lâu vẫn dậy nổi.
Hắn khỏi nhíu mày:
“Ta khống chế lực tay , chỉ là vết thương ngoài da thôi, ngươi còn giả vờ yếu đuối cái gì?”
, quả thực khống chế lực đạo.
dường như quên mất.
Nửa tháng , Tô Ngưng Vãn dụ xuống hồ, mới khỏi cơn bạo bệnh, vết thương ngoài da đối với mà , thật sự chịu nổi.
2
Đến giờ vẫn còn nhớ rõ ngày hôm đó, giữa mùa đông, nước hồ lạnh buốt, thiếu nữ bên bờ duyên dáng:
“Biểu ca, kìa, nàng thật ngốc, chỉ là một con rối mà cũng mắc lừa.”
Vị biểu tiểu thư , mới đến phủ Tạ ba tháng.
Tựa như một đóa hoa nở rộ.
Nàng dẫn Tạ Trục Vân dạo phố, rong ruổi khắp nơi.
Khi váy đỏ phấp phới, cùng cưỡi ngựa ca hát.
Đó là vẻ rực rỡ mà Tạ Trục Vân từng thấy qua.
Vì thế, luôn dung túng cho Tô Ngưng Vãn trêu chọc bằng những trò quá đáng.
Ví như khoác y phục của lên con rối, ném xuống hồ.
Rồi la lớn kêu cứu, gọi chạy tới, để thấy vạt áo đang nổi lềnh bềnh mặt nước, liền chút do dự nhảy xuống.
Nước hồ lạnh thấu xương, còn cố sức ôm chặt lấy con rối.
Tư thế thật sự mắt, thậm chí phần buồn .
Cho nên Tô Ngưng Vãn đến vô cùng khoái chí.
Còn Tạ Trục Vân cũng dường như chút ngoài ý , giống như mới nhận điều gì đó.
Khi thấy nhảy xuống hồ, sững trong giây lát.
Theo bản năng bật dậy định tiến lên, nhưng thấy tiếng trong trẻo như chuông bạc của Tô Ngưng Vãn, nàng nắm lấy cánh tay:
“Biểu ca, là mềm lòng chứ? Ta còn chơi đủ . Chẳng nàng liêm sỉ, một lòng chỉ trèo lên giường , ghét nhất chính là nàng ?”
“Ta là đang giúp dạy dỗ nàng .”
Tô Ngưng Vãn hừ nhẹ:
“Huynh đừng hụt giữa chừng, nếu , sẽ về phía nữa .”
Cuối cùng vẫn dừng , khựng một chút, như thể để tâm mà lẩm bẩm:
“Sao thể chứ, Diệp Hữu Dung bơi, nàng sẽ .”
“Huống chi…”
Hắn trong hồ nước, tay vẫn siết chặt con rối chịu buông, bàn tay giấu tay áo dần dần nắm chặt :
“Bổn thiếu gia thể lo lắng cho nàng .”
Hắn chán ghét , từ đến nay đều lý chứng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-hoan-the-gia/1.html.]
Bởi vì quả thực là một nha liêm sỉ, một lòng chỉ trèo lên giường của .
3
Nguyên do cũng chẳng gì khác, kể từ ngày bán Tạ phủ.
Truyện đăng page Ô Mai Đào Muối
Ta , sẽ trở thành nữ nhân của Tạ Trục Vân.
Hôm xuân quang , Tạ phu nhân đốt hương pha .
Dưới chiếc mũ đính đầy châu ngọc, tóc đen như mực, chẳng thấy nửa sợi bạc.
Thế nhưng gương mặt dán trân châu , mày cau nhẹ, nét hờn giận xen lẫn u sầu hiện rõ.
Ta cứ thế mặc áo vá chằng vá đụp, ôm một bọc hành lý nhỏ, ma ma quản sự dẫn .
Bà mở miệng hỏi:
“Hữu Dung? Ngươi tên là Hữu Dung ?”
Đôi mắt trầm tĩnh, sâu thẳm từ xuống đ.á.n.h giá , trong đó nhiều thêm mấy phần hài lòng:
“Nhi t.ử từ nhỏ che chở mà lớn lên, vì thế sinh tính tình hiểu sự đời, lòng rộng.”
“Thà rằng để nó mấy kẻ gì quấn lấy, chi bằng sớm sắp xếp một rõ gốc gác.”
“Cũng đỡ để sinh chuyện, hao tâm tổn trí.”
Vì , nhiệm vụ của chính là trở thành nha ấm giường của Tạ Trục Vân, ngăn cản những oanh oanh yến yến ngoài .
Ma ma quản sự , là phúc khí.
“Tạ gia nhiều đời quan khanh, danh môn vọng tộc, đến đời , các công t.ử trong phủ sớm lập gia lập nghiệp. Chỉ còn một vị tiểu thiếu gia nhỏ tuổi nhất, cũng là phu nhân cưng chiều nhất.”
Nghe đồn khi sinh , Tạ phu nhân gặp khó lúc sinh nở, gian nan vô cùng, đến mức từ nhỏ thể Tạ Trục Vân yếu hơn các thiếu gia khác.
Điều đó khiến Tạ phu nhân càng thêm day dứt, gần như nâng niu tiểu nhi t.ử như tròng mắt.
Bởi , bà cũng cho phép con chịu dù chỉ một chút ủy khuất.
Chọn , chẳng qua là lo xa từ .
ma ma quản sự cũng cảnh cáo :
“Đừng tưởng thể lên giường của thiếu gia là quên mất phận . Nếu ngươi an phận thủ thường, đợi thiếu gia thành gia lập thất, tân phu nhân nhập phủ, tự nhiên sẽ cho ngươi một danh phận thất.”
“Còn nếu ngươi kẻ điều…”
Câu cuối bà hết, nhưng đại khái cũng chỉ là thủ đoạn của Tạ gia, đủ để khiến ăn hết mà mang nổi.
Ngay lúc , câu đầu tiên kể từ khi bước Tạ phủ.
Ta lắc đầu, đáp:
“Hữu Dung vì mẫu trong nhà lâm bệnh nên bán phủ, kỳ hạn ba năm. Ba năm , nếu phu nhân ban ân, cầu nâng , chỉ cầu về nhà tận hiếu.”
Để bà tin, thậm chí còn cam đoan:
“Ma ma cứ yên tâm, nhà Hữu Dung cách nơi mấy trăm dặm, một khi rời , sẽ bao giờ nữa.”
Đó là một trấn nước nhỏ ở Giang Nam.
Gặp thủy tai, còn cách nào khác, vì kiếm tiền mua t.h.u.ố.c cho mẫu , đành lên thuyền, vượt mấy trăm dặm đến Kim Lăng thành.
Không ngờ Kim Lăng tấc đất tấc vàng, mà cũng chẳng chỗ dung cho .