Tiểu thư ban đầu bảo ta vào tủ lấy chiếc khăn kia, nhưng ta không theo lời nàng. Ngược lại, ta cố tình lấy ra chiếc khăn hai người từng trao đổi để làm bằng chứng.
Lão gia phu nhân nổi giận lôi đình, mắng Liễu Diệp bất trung bất hiếu, dám vu hãm tiểu thư, bôi nhọ thanh danh khuê nữ.
“Dù có là khăn tay của ta thì sao? Vương sinh đến phủ cầu thân là chuyện người người đều biết, chẳng lẽ còn có giả?”
Trước khi mọi người kịp lên tiếng, ta đã bật cười thành tiếng.
“Vương sinh nghèo hèn, không công danh, hôm ấy hắn đến phủ cầu thân là thật — nhưng người hắn muốn cưới, chính là ngươi, Liễu Diệp. Lão gia và phu nhân đều có thể làm chứng.”
Vương sinh nay đã chết, c.h.ế.t chẳng đối chứng. Lão gia phu nhân liền phụ họa lời ta.
Liễu Diệp quỳ rạp trên mặt đất, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy, nói chẳng nên câu:
“Hắn… thật sự… đến cầu thân sao?”
Nếu không phải hôm đó, ta tận mắt thấy trong phòng Vương sinh có chiếc áo yếm thêu tên nàng, ta cũng không dám khẳng định giữa hai người có tư tình.
Ánh sáng mờ nhạt chiếu qua bức bình phong. Ta nhìn về phía nam tử khơi mào cơn phong ba này.
Hắn vẫn bình thản tự tại, dẫu đã chứng minh được sự trong sạch của tiểu thư, vẫn không lộ lấy một tia cảm xúc, lạnh lẽo như một tảng băng.
“Bùi đại nhân,” ta cất tiếng, “ngài còn điều gì muốn nói nữa chăng?”
Ánh mắt Bùi Tuấn quét đến, khóe môi nhếch lên nụ cười giễu cợt:
“Tiểu thư mồm miệng lanh lợi, quả nhiên thông minh hơn người. Chỉ là lòng dạ quá mềm yếu, để hạng nô tỳ phản chủ như thế kề bên, đến khi xảy ra chuyện ô nhục thế này còn không đánh chết, lại để thả đi.”
Ta hơi sững người — quả là kẻ tâm địa độc ác.
Liễu Diệp vốn ban đầu ta định tự tay kết liễu.
Chỉ vì trong lòng thoáng khởi lòng trắc ẩn, nghĩ nàng bị Vương sinh mê hoặc, nên mới tha cho nàng một con đường sống.
Dù sao, lão gia phu nhân cũng không thể dung nàng.
Nhưng — nương tay đối với kẻ địch, chính là tàn nhẫn với bản thân.
Nghĩ vậy, ta nhếch môi, đối diện ánh mắt cười lạnh của hắn, chậm rãi nói:
“Giờ đánh chết, cũng chưa muộn.”
10
Sau khi Bùi Tuấn rời đi, lão gia và phu nhân liền gạt bỏ tình xưa nghĩa cũ, hạ lệnh nghiêm hình tra khảo. Không ngờ lại moi ra thêm nhiều bí mật từ miệng Liễu Diệp.
Thì ra Vương sinh và Liễu Diệp vốn là đồng hương. Hai người qua lại thân thiết, âm thầm cấu kết, xúi giục Vương sinh vu oan tiểu thư tư thông, rồi lấy cớ đến phủ họ Điền cầu hôn.
Đợi khi hôn sự thành, sẽ ra tay hãm hại lão gia và phu nhân, đoạt cả gia sản nhà họ Điền, cải danh thành phủ họ Vương, để Liễu Diệp danh chính ngôn thuận làm chính thất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-hoan-nhom-lua-giang-ly/5.html.]
Đến khi kế hoạch đổ vỡ, nàng ta mới tìm đến nhà họ Bùi…
Lão gia phu nhân hận thấu xương, hạ lệnh đem nàng ném ra bãi tha ma, mặc cho chó hoang xé xác.
Xong xuôi chuyện Liễu Diệp, phu nhân nắm tay ta, nhẹ giọng an ủi:
“Đứa trẻ ngoan, hôm nay may có con, nếu không Chiêu Chiêu nhà ta e rằng đã không còn đường sống.”
Ta chỉ khẽ đáp vài câu lấy lệ.
Bàn tay phu nhân vẫn không buông tay ta ra, nhẹ giọng nói tiếp:
“Đứa trẻ ngoan, ta và lão gia đã bàn bạc, muốn nhận con làm nghĩa nữ. Con có nguyện ý thay mặt Chiêu Chiêu xuất giá hay không?”
Cha mẹ thương con, ắt sẽ tính đường lâu dài cho con.
Còn ta, chẳng phải cốt nhục của họ, nên họ sẽ chẳng bao giờ đặt ta vào tính toán.
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Ánh mắt lạnh lẽo của Bùi Tuấn, rơi vào mắt hai người già, chỉ là một hồi kinh hoảng.
Nếu không thể từ hôn, thì chỉ còn một con đường — gả đi.
Ta quỳ xuống đất, chắp tay đáp:
“Giang Ly nguyện ý.”
Năm ấy, ta bán thân chôn mẹ, kéo xác mụ buôn người đi bảy ngày bảy đêm, từ Lương Châu đến Thanh Châu, cũng chỉ vì muốn bước chân vào phủ họ Điền.
Tiểu thư nhà họ Điền là người nổi danh lương thiện khắp mười dặm tám làng.
Ta bán thân chôn mẹ, nàng nhất định sẽ mua ta.
Vào phủ rồi, ta cúi mình hầu hạ, nhẫn nhịn chịu nhục, để người khinh rẻ, vì ta biết — tiểu thư lương thiện như nàng, sẽ không làm ngơ.
Nàng thật sự đã cứu ta, cho ta vào viện của nàng làm việc, từng bước từng bước thăng chức, trở thành thị nữ thân cận bên cạnh.
Điền Chiêu Chiêu đã có hôn ước với Bùi Tuấn từ lâu, mà ta — chỉ cần làm nha hoàn hồi môn, theo nàng gả vào phủ họ Bùi là đủ.
Thế nhưng nay, lão gia và phu nhân lại để ta thay thế ái nữ xuất giá.
Từ đây, ta chính là Điền Chiêu Chiêu.
11
Hôn sự với phủ họ Bùi là do đích thân lão thái quân nhà họ Bùi ban sính lễ, lễ vật vô cùng hậu hĩnh.
Lão gia và phu nhân trích ra một nửa của hồi môn của tiểu thư, lại thêm khế đất một tửu lâu tại kinh thành, làm của hồi môn gả theo ta.
Tiểu thư lại trong đêm thu xếp hành lý cho ta, khẩn thiết muốn ta rời khỏi phủ họ Điền.
“Giang Ly, phủ họ Bùi không phải chốn phúc địa. Phụ mẫu đã dò la được, Bùi Tuấn vốn đã có người trong lòng, nên mới lặn lội đến Thanh Châu để từ hôn. Nếu ngươi thật sự gả qua đó, chỉ e chịu khổ không dứt.”