Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHA HOÀN NHÓM LỬA GIANG LY - 14

Cập nhật lúc: 2025-06-05 14:00:09
Lượt xem: 3,632

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Canh ba đêm khuya, trăng lặn quạ kêu, mây che kín trời, đưa tay không thấy được năm ngón.

 

Xuân Nương trang điểm lộng lẫy, xuất hiện trong viện Trúc Lâm của ta.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Chúng ta chẳng kịp ôn chuyện cũ, thay y phục xong liền hành động.

 

Đem dầu phộng đã chuẩn bị từ trước đổ lên rèm, lên màn, lên hậu trù, rồi châm lửa.

 

Y hệt năm đó ta thiêu rụi thanh lâu, cũng chính Xuân Nương là người hỗ trợ.

 

Nàng đổ dầu hoa quế lên màn thêu chỉ vàng, lên áo gấm, lên cả thân thể lão mụ tú bà…

 

Lửa bốc ngùn ngụt từ viện Trúc Lâm, tiểu sai và nha hoàn lũ lượt kéo đến dập lửa.

 

Bùi phủ rối loạn, ta và Xuân Nương nhân lúc hỗn loạn mà thoát thân.

 

Ngựa xe không dám nghỉ, lao thẳng đến cổng thành.

 

Trời tờ mờ sáng, thành vừa mở cửa, chúng ta liền một đường chạy thẳng về Lương Châu — nơi quê cũ của ta.

 

Xuân Nương là tỷ muội ta quen nơi thanh lâu.

 

Ngày ta bị bán vào kỹ viện, chỉ có nàng chịu thật lòng đối đãi.

 

Về sau các tỷ muội trong lâu lưu lạc khắp nơi, nàng vào kinh, ta đến Thanh Châu.

 

Ngày đầu ta tới kinh thành, đã âm thầm thư tín liên hệ lại với nàng.

 

Nàng căm hận quan tham, thân thể tổn hại không thể sinh con, sẵn lòng dùng thân phận thông phòng giả mang thai, trà trộn vào Tề phủ, đánh cắp sổ sách.

 

Khi Tề phủ bị tịch biên, nàng sớm đã cải trang làm nha hoàn trốn khỏi phủ, ẩn thân ngoài thành.

 

Chờ cơ hội — cùng ta phóng hỏa một trận hôm nay.

 

Để thiêu rụi những bất công của nhân thế.

 

Kể từ nay, trên đời không còn “thông phòng của đại công tử nhà họ Tề”, cũng chẳng còn “tam phu nhân của Bùi phủ” nữa. 

 

26

 

Ta và Xuân Nương mở một khách điếm tại Lương Châu.

 

Đưa cả Lưu ma ma tuổi đã ngoài sáu mươi về đây. Cả đời bà làm nô bộc, co ro trong hậu trù làm bếp, không con không cái.

 

Ngay từ khoảnh khắc bà gắp món ăn nóng hổi trong nồi cho ta, ta đã hạ quyết tâm — phải nuôi dưỡng bà đến lúc cuối đời.

 

Khuôn mặt vốn hiếm thấy nụ cười của Lưu ma ma khi ấy đầm đìa nước mắt.

 

“Nha đầu c.h.ế.t tiệt này, ta cứ ngỡ con đã bỏ mạng ở kinh thành rồi. Người Bùi phủ gửi thư về, nói có người trông thấy con bị thiếp thất Tề phủ thiêu sống ngay trong viện. Tiểu thư khóc đến ngất xỉu, lão gia và phu nhân đích thân lên kinh đòi công đạo cho con, còn đòi lại toàn bộ của hồi môn về nữa.”

 

Ta khẽ cười, vỗ nhẹ sau lưng bà, đỡ bà vào nghỉ ngơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-hoan-nhom-lua-giang-ly/14.html.]

 

Tiền thuê đất một năm của Hồng Hưng Tửu Lâu, với người thường mà nói là con số trên trời, ta đổi thành bạc trắng cả, mang hết về Lương Châu.

 

Còn về tiểu thư… ta không viết thư cho nàng.

 

Hồng trần vạn trượng, ngoảnh lại một khắc, là duyên tan mộng tàn. Không gặp, không nhớ.

 

Lương Châu nằm nơi tây bắc, là yết hầu trọng yếu xuất quan, có thương nhân hộ tiêu qua lại, cũng có khách vãng lai và thư sinh lên kinh ứng thí.

 

Ta bày một gánh nhỏ trước cửa khách điếm Lộc Minh, mỗi chiều đều đặt phần cơm canh còn thừa trong ngày tại đó, ai cần thì cứ lấy.

 

Trên đời này, nếu ít đi một kẻ đói khát cồn cào, thì cũng sẽ bớt đi một người vì bước đường cùng mà sinh tâm ác niệm, liều mình làm liều.

 

Con người khi bụng rỗng, khi không còn đường lui — đạo đức cũng theo đó mà tan biến.

 

Mỗi ngày, cơm thừa canh cặn đều bị bọn ăn mày quét sạch.

 

Cũng có thư sinh nghèo, không nỡ mở miệng xin, mặc chiếc trường sam vá chằng vá đụp, ngập ngừng đến xin một bát mì chay.

 

Xuân Nương từng lăn lộn trong thanh lâu nhiều năm, nhìn thấu muôn mặt nam nhân.

 

Nàng liếc mắt liền thấy sự giả tạo nơi người ấy, không nể mặt, đuổi thẳng.

 

Ta đưa tay ngăn lại, đích thân đưa hắn một bát mì chay và mấy đồng bạc vụn.

 

Thư sinh ấy vừa thấy bạc, mắt liền sáng rực, ăn sạch mì như hổ đói, sau đó cầm bạc mà rảo bước rời đi.

 

Về sau, thư sinh nghèo ở Lương Châu ai nấy đều biết — bà chủ Lộc Minh khách điếm là người có lòng nhân hậu, đến xin bạc cũng không bị đuổi.

 

27

 

Trong năm năm, có đến cả trăm thư sinh từng ghé qua Lộc Minh khách điếm, ước chừng ta đã đưa ra hơn năm nghìn lượng bạc.

 

May mà khách điếm vẫn làm ăn khấm khá, với ta mà nói, chẳng khác gì muối bỏ bể.

 

Chỉ cần họ không giả tạo quá mức, ta đều đưa tiền.

 

Ta chỉ căn dặn họ: sau này nếu làm quan, hãy làm quan liêm khiết thanh liêm.

 

Chỉ tiếc, dường như chẳng mấy ai thực sự lắng nghe lời ta.

...

 

Năm năm ấy, khách điếm Lộc Minh đón người đến kẻ đi, ta cũng từng gặp lại người quen cũ.

 

Bùi Tuấn khoác áo choàng đen, râu ria lởm chởm, cả người tiều tụy, chẳng còn chút phong thái nào của thiếu niên tuấn tú năm xưa.

 

Nghe nói Tề Doanh Tuyết bị đưa vào Giáo Phường, có quan lớn muốn chiếm đoạt, Bùi Tuấn đánh c.h.ế.t người trong cơn giận dữ.

 

Hắn đi ngang Lương Châu, định trốn ra quan ngoại.

 

Ta nấp trên lầu các, không gặp mặt hắn.

 

Loading...