Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

NHA HOÀN NHÓM LỬA GIANG LY - 12

Cập nhật lúc: 2025-06-05 13:59:36
Lượt xem: 3,526

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người nhà họ Tề không cho mời đại phu đến trị thương, bà ta vì thế mà c.h.ế.t dần trong lao, thoi thóp rồi tắt thở.

 

Tề Doanh Tuyết nghe tin mẹ ruột qua đời, tay cầm kéo xông vào viện Trúc Lâm, đòi lấy mạng ta.

 

Náo loạn ba lần, khiến phủ chẳng được ngày yên ổn. Lão thái quân tức giận vì nàng ta khiến danh tiếng trong phủ rơi xuống đáy bùn, liền vượt mặt Bùi Tuấn, thu hồi khế ước thân phận, tự mình quyết định đưa nàng về lại nhà mẹ đẻ.

 

Trớ trêu thay, Tề phủ đang giăng đèn kết hoa, tổ chức hỷ sự.

 

Tề Chính Lâm và Hứa Lan Khê dưới gối chỉ có một nam một nữ. Sau khi nhà họ Hứa suy tàn, từng nạp thiếp, sinh được vài đứa con vợ lẽ, nhưng đều còn nhỏ.

🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^

 

Tề Chính Lâm coi trọng trưởng tử – Tề Đình Vũ – hơn cả.

 

Mà hôm ấy, chính là ngày hôn sự của Tề Đình Vũ.

 

Tân nương là một kỹ nữ trong Hồng Hưng Lâu, bán nghệ không bán thân, giỏi tấu đàn tỳ bà.

 

Tề Đình Vũ say mê nàng ta đến si ngốc, vung tiền ngàn lượng mua nhà riêng, nuôi nàng bên ngoài làm ngoại thất.

 

Chẳng bao lâu sau, nàng ta mang thai, không thể tiếp tục giấu giếm, Tề Đình Vũ đành làm ầm lên, buộc gia đình cưới nàng về làm kế thất.

 

Tuy chỉ là kế thất, nhưng thể diện dành cho nàng thì lại không thiếu phần nào.

 

Chưa từng cưới chính thê mà đã có kế thất, Tề gia thấy khó ăn nói với bên ngoài, nhưng lại không nỡ trái ý con trai, nên không phát thiệp mời rộng rãi, chỉ mời vài nhà thân cận.

 

Thiệp mời gửi đến viện của Bùi Tuấn, bị ta chặn lại.

 

Ta đích thân mang đại lễ, đến Tề phủ chúc mừng.

 

Kinh thành phố cửa kề nhau, hai nhà có thù cũng không thể để mất mặt nơi đông người.

 

Thế nhưng tân kế thất của Tề Đình Vũ lại đột nhiên giật lấy lễ vật trong tay ta — một pho ngọc Như Ý bằng ngọc Hán Bạch, đặt trong hộp gấm tinh xảo.

 

Nàng ta không mở ra xem, trực tiếp ném xuống đất, vỡ tan thành mảnh vụn, vang lên tiếng giòn lanh lảnh.

 

Ta và nàng ta đều sững người.

 

Nàng phẫn nộ rít lên:

“Hừ! Ngươi gan hùm mật báo thật đấy! Còn dám vác mặt tới Tề phủ? Ngươi hại c.h.ế.t mẹ chồng ta, hôm nay ta không xé nát mặt ngươi thì không phải họ Lý! Ta sẽ cho cả Kinh thành này thấy bộ mặt độc phụ của ngươi!”

 

Dứt lời, nàng xắn tay áo, lao thẳng về phía ta.

 

Người nhà họ Tề vội vây lấy nàng ta, kéo lại.

 

Nàng ta tính tình nóng nảy, miệng không ngơi chửi, lời lẽ sắc bén, không câu nào lặp lại.

 

Tề Chính Lâm mặt lạnh như băng, cuối cùng mở miệng:

“Phu nhân Bùi gia, hôm nay đông người hỗn tạp, phiền phu nhân hãy về cho. Thất lễ không tiễn.”

 

Trong ký ức của ta, đây là lần thứ hai ông ta đuổi ta đi.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/nha-hoan-nhom-lua-giang-ly/12.html.]

23

 

Năm ta bảy tuổi, phụ thân nghe lời Hứa Lan Khê, đưa ta gửi nuôi nơi nhà thúc phụ ở Lương Châu.

 

Thúc phụ từ nhỏ mê cờ bạc, lại nghiện rượu hay đánh người. Họ vốn là huynh đệ cùng tông cùng tộc, lẽ nào không biết ta sẽ sống ra sao khi rơi vào tay ông ta?

 

Hứa Lan Khê ngoài mặt ân cần chăm sóc mẫu thân ta, nhưng cuối cùng lại khiến bà một xác hai mạng.

 

Có lẽ khi mộng mị canh khuya, phụ thân từng thoáng nghi ngờ, nhưng so với tiền đồ và danh vọng của ông ta, mọi chuyện đều trở nên không đáng kể.

 

Nếu năm đó sau khi đỗ đạt, ông trở lại Lương Châu đón ta và mẫu thân vào Kinh, cả nhà sum vầy, hòa thuận vui vẻ — thì có lẽ đã không xảy ra bao bi kịch về sau.

 

Nhưng đời vốn không có hai chữ “nếu như”.

 

Phụ thân bạc tình vô nghĩa, Hứa Lan Khê mẹ con có lỗi, nhưng người khởi đầu mọi tai họa... chính là ông ta.

 

Và giờ đây, ông lại lần nữa đuổi ta ra khỏi cửa.

 

Ta không giống năm bảy tuổi quỳ gối trước mặt ông, khóc lóc cầu xin, đập đầu đến rướm máu.

 

Ta nhìn ông, bốn mắt giao nhau, lòng không chút gợn sóng.

 

Ánh mắt lướt qua cả một đại gia đình sau lưng ông, ta phất tay áo, xoay người rời đi.

 

Phía trước rạng rỡ sáng ngời, ta còn con đường dài phải bước.

 

Còn đường của Tề phủ — đã kết thúc tại đây.

 

...

 

Từ sau ngày ấy rời Tề phủ, ta và vị kế thất Xuân Nương kia liền như nước với lửa.

 

Nàng ta biết ta là chủ nhân đứng sau Hồng Hưng Lâu, liền năm lần bảy lượt đến tửu lâu đập bát ném đĩa.

 

Thấy ta vừa ý cây trâm vàng nào, nàng nhất định phải ra giá gấp ba để cướp cho bằng được.

 

Hễ có thể chống đối ta là không chịu nhường bước.

 

Cho đến một lần, xe ngựa hai nhà tình cờ chạm mặt nơi con phố hẹp.

 

Nàng ta vênh váo yêu cầu xe Bùi phủ phải nhường đường.

 

Người qua kẻ lại đông đúc, nàng ta chỉ tay vào mặt ta chửi mắng. Ta dứt khoát vén rèm lên, đối đáp với nàng:

 

“Kế thất mà thôi, ta còn tưởng ngươi là chính thất Tề gia đấy!”

 

“Ta và ngươi không oán không thù, sao ngươi phải gào lên ở đây, để làm vui lòng nam nhân của mình à?”

 

“Nam nhân của ngươi vừa mới mất mẹ, còn trong thời kỳ chịu tang, thế mà đã làm to bụng kỹ nữ. Ngươi còn ra đây huênh hoang, thật khiến người ta thấy xấu hổ thay!”

 

Loading...