Trong vô thức, nửa năm trôi qua.
 như lời Vương Thượng Dịch từng  ngay từ đầu,   quan tâm cha  chọn ai  vợ cho . Hắn chỉ cho đối phương một danh phận, ngoài , tất cả đều  liên quan đến . Hắn chẳng buồn để tâm.
Vì , tân nương  gả  Vương phủ  một tháng,  mà  vẫn    đó trông như thế nào, tên gọi  . Đám hạ nhân trong phủ đều hiểu rõ tính cách ,  ai dám " bụng" tự tiện kể chuyện về thiếu phu nhân cho  . Dù  trong Độc Lan Viện,  đề tài liên quan đến thiếu phu nhân đều là cấm kỵ.
Thiếu phu nhân sống ở Bách Hợp Viện, Độc Lan Viện ở phía đông, còn Bách Hợp Viện  tận phía tây. Hai  họ  "tình cờ gặp " thôi cũng  khó, huống hồ là cố ý. Hơn nữa, Vương Thượng Dịch hầu như  bao giờ bước  khỏi Độc Lan Viện, trừ phi thiếu phu nhân đích  đến tìm.
Chỉ là, từ sớm   căn dặn hạ nhân: nếu thiếu phu nhân đến xin gặp, cứ từ chối thẳng thừng, viện cớ bận rộn, đừng khách sáo. Phải  rõ cho nàng :   hoan nghênh nàng đến quấy rầy.
Hôm , bầu trời phủ mây xám trắng,  một tia nắng. Vương Thượng Dịch   khỏi phòng, chuẩn   đến thư phòng cách đó  xa. Người hầu trung thành – Ngô Thật – lặng lẽ  theo . Hai  một  một , bước  thong thả dọc theo hành lang.
Ngoài việc  chậm,  thể dễ dàng nhận  cách Vương Thượng Dịch bước  khá kỳ lạ — chân  khập khiễng, như thể hai chân  cân xứng về chiều dài.
Không sai, đây chính là “khiếm khuyết” của Vương Thượng Dịch.
Mười năm ,  từng là đồng học  cận của Thái tử. Có một  cùng Thái tử cưỡi ngựa, vì một phút cao hứng, Thái tử đề nghị đổi ngựa cưỡi với . Ai ngờ con ngựa      động tay động chân từ . Cuối cùng,   Thái tử cưỡi  con ngựa phát điên ,  hất ngã từ lưng ngựa xuống, gãy nát chân trái.
Hắn  nhà tịnh dưỡng suốt nửa năm. Sau cùng dù xương chân trái lành , nhưng dáng  vẫn trở nên khập khiễng. Các ngự y giỏi nhất cũng đành bó tay. Từ đó,  rơi từ thiên đường xuống địa ngục,  còn là đứa con trai  ngẩng đầu kiêu ngạo nữa.
Hắn  oán trách ?
Tất nhiên là .  oán trách cũng chẳng giúp  gì. Hắn chỉ  thể cố gắng sống tiếp, cố gắng trở thành một   năng lực, dùng thực lực để chứng minh giá trị bản   vì chỉ dựa  ngoại hình.
Chỉ tiếc rằng, những nỗ lực  cha   từng để  mắt. Trong mắt ông, ngoại hình mới là tất cả — nông cạn đến mức đáng khinh.
---
“Ha ha a……”
Giữa  gian yên tĩnh của Độc Lan Viện, đột nhiên vang lên một tràng  trong trẻo như chuông bạc. Vương Thượng Dịch nhíu mày, lập tức dừng chân,  đầu về hướng phát  tiếng .
Chỉ thấy từ con đường đá nhỏ giữa hai hàng cây tùng thơm ngát,  một cô nương đang tung tăng bước đến. Nhìn nàng  quá hai mươi tuổi, mặc váy sa màu phấn hồng dịu nhẹ, làn váy tung bay theo từng bước chân nhẹ nhàng, giống như tinh linh hoa ẩn hiện giữa cành lá.
Nàng  thể gọi là đại mỹ nhân tuyệt sắc, ngũ quan đoan chính, thanh tú, nhiều lắm chỉ tính là một tiểu mỹ nhân trong trẻo.  nụ  của nàng  rạng rỡ và ấm áp như ánh mặt trời, khiến  đối diện  khỏi xao xuyến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-hoan-ga-den/chuong-2-1.html.]
Chỉ tiếc rằng,  ghét nhất chính là ánh nắng!
Dưới ánh mặt trời, khuyết điểm của  càng dễ lộ rõ. Mà tâm trí tăm tối của  cũng bài xích tất cả những gì sáng sủa. Nên nụ  của nàng, trong mắt , thật chướng mắt đến cực điểm!
“Ngươi là ai? Ai cho ngươi tùy tiện xông  Độc Lan Viện?”
“Trước cửa biệt viện  treo biển ‘Cấm ’ ?” – Cô nương vô tội chớp mắt, “Ta nhớ là   mà? Hay nơi  là lãnh cung, chuyên nhốt oán phụ khuê phòng?”
Nghe , sắc mặt  thoắt cái tối sầm .
Hai chữ ‘lãnh cung’ và ‘oán phụ’ như mũi d.a.o đ.â.m trúng chỗ đau trong lòng . Rõ ràng là đang chế nhạo ! Ngọn lửa trong lòng bùng cháy dữ dội, chỉ còn thiếu chút nữa là mắng nàng xối xả  đuổi  ngoài.
“Ngươi sống trong Độc Lan Viện? Vậy… ngươi chính là vị trượng phu thần bí mà đường tỷ của  vẫn  gặp ?” – Cô gái mỉm , “Ta còn tưởng ngươi  cụt tay cụt chân  hủy dung gì đó, nên mới nhốt  ở đây  dám  ngoài.      thấy , ngươi chỉ là   khập khiễng thôi mà. So với  nhiều  tàn tật ngoài , vấn đề  chẳng đáng kể gì cả. Cớ    tự ti đến mức  dám  ngoài? Thật là đáng tiếc.”
Ngô Thật  bên  mà tim như ngừng đập.
Không  cô nương  từ  đến,   câu nào cũng trúng chỗ đau của chủ tử. Ngoài mặt thì lanh lợi hoạt bát, nhưng rõ ràng  giống kẻ    sắc mặt  khác. Không lẽ là cố tình tới gây sự?
Vương Thượng Dịch tức đến tím mặt, giọng  cũng mang theo lửa giận:
“Ngươi  ai tự ti?”
Cô nàng  đông  tây, cuối cùng chỉ tay  :
Trà Đá Dịch Quán
“Chẳng lẽ là ?”
“Ngươi —”
Vương Thượng Dịch tức đến mức  phắt đầu hét lớn với Ngô Thật:
“Ngươi còn  đực  đó  gì? Mau đuổi nàng  ngoài cho !”
“Dạ!”
“Khoan !”
Nàng giơ tay chặn Ngô Thật , “Ta chỉ  hết điều     sẽ tự ,  cần các ngươi đuổi.”