Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 74: Bí Mật Dưới Lòng Đất
Cập nhật lúc: 2024-10-28 19:40:28
Lượt xem: 0
Sau khi rút lui khỏi khu vực nguy hiểm, cả nhóm dừng chân tại một ngọn đồi nhỏ cách vết nứt không xa. Hơi thở gấp gáp, nhưng ai nấy đều giữ im lặng. Họ đã quá quen thuộc với việc đối mặt với những nguy cơ bất ngờ, nhưng lần này, cảm giác khác lạ bao trùm tất cả. Dù đã rời khỏi đó, nhưng sự hiện diện đen tối của thứ gì đó sâu dưới lòng đất vẫn đeo bám lấy tâm trí họ.
Linh ngồi xuống bên cạnh một tảng đá, đôi mắt vẫn dõi về hướng vết nứt vừa rồi. Cô không thể rũ bỏ cảm giác rằng, điều gì đó đang diễn ra bên dưới mà cả nhóm chưa hiểu hết.
“Mình nghĩ chúng ta chưa kết thúc ở đó,” Linh nói, giọng đều đặn nhưng đầy ẩn ý.
Minh, đang lau mồ hôi trên trán, quay lại nhìn cô. “Cậu có chắc không? Chúng ta vừa thoát khỏi một thứ cực kỳ nguy hiểm. Liệu có đáng để quay lại không?”
Linh trầm ngâm trong vài giây, rồi đáp: “Có một điều gì đó... không đúng. Nếu chúng ta không làm rõ, nó sẽ tiếp tục là mối đe dọa tiềm ẩn. Và có lẽ nó còn ảnh hưởng đến những gì chúng ta đang tìm kiếm.”
Tâm, người vốn ít nói nhưng luôn suy nghĩ thấu đáo, lặng lẽ gật đầu. “Linh nói đúng. Nếu không giải quyết từ tận gốc, chuyện này sẽ ám ảnh chúng ta mãi.”
Cả nhóm quyết định quay trở lại vết nứt, nhưng lần này họ chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Minh kiểm tra vũ khí, Hưng điều chỉnh lại các thiết bị dò năng lượng, còn Vân chuẩn bị sẵn sàng các dụng cụ sơ cứu và bảo hộ. Linh lãnh đạo, nhưng cô biết lần này phải thận trọng hơn bao giờ hết.
Khi họ đến gần vết nứt lần nữa, không khí xung quanh vẫn lạnh lẽo và bí ẩn như trước. Ánh sáng mặt trời dường như không thể xuyên qua được bầu không khí u tối ở khu vực này.
Hưng kích hoạt lại máy dò, lần này cẩn thận hơn với từng bước di chuyển. Mọi người tiến vào từng chút một, giữ khoảng cách an toàn với vết nứt.
“Mình phát hiện ra một luồng năng lượng mạnh mẽ hơn ở sâu dưới lòng đất,” Hưng nói, đôi mắt chăm chú vào thiết bị trên tay. “Nó giống như một thực thể sống, nhưng không phải kiểu năng lượng mà chúng ta từng gặp.”
Minh siết chặt vũ khí, chuẩn bị sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào xảy ra. Linh cảm thấy không khí trở nên nặng nề hơn bao giờ hết. Cô biết rằng, một quyết định sai lầm nhỏ thôi cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường.
Họ tiếp tục tiến về phía vết nứt. Linh dừng lại trước miệng hố, đôi mắt cô dán chặt vào bóng tối bên dưới. Bất chợt, cô cảm thấy một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng.
“Chúng ta cần xuống dưới đó,” cô nói với giọng kiên quyết.
“Xuống dưới?” Vân tròn mắt nhìn Linh. “Cậu có chắc không? Chúng ta còn không biết dưới đó có gì mà.”
“Tớ biết,” Linh đáp, “Nhưng tớ có cảm giác rằng, nếu chúng ta không xuống, chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra sự thật về thứ đang ẩn giấu ở đây. Và nó sẽ tiếp tục là mối đe dọa.”
Minh và Hưng gật đầu, dù họ đều hiểu rằng quyết định này đầy rủi ro. Nhưng cả nhóm đã đi quá xa để có thể quay lại bây giờ.
Khi cả nhóm bắt đầu leo xuống vết nứt, một cảm giác kỳ lạ bao trùm họ. Không khí dưới lòng đất trở nên nặng nề, u ám và khó thở hơn. Mỗi bước chân xuống càng sâu, Linh cảm nhận rõ ràng một luồng khí lạnh toát ra từ phía dưới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-74-bi-mat-duoi-long-dat.html.]
Hưng, người đi đầu, bật đèn pin lên và quét qua các bức tường đá xung quanh. Mặt đá bị bào mòn, nhưng không phải theo cách tự nhiên. Những vết xước sâu, như thể một sinh vật khổng lồ đã từng cào lên đây, xuất hiện khắp nơi.
“Đây không phải do tự nhiên tạo ra,” Hưng nhận xét. “Có thứ gì đó rất mạnh mẽ đã ở đây trước chúng ta.”
“Chắc chắn không phải loài người,” Linh thì thầm, mắt cô chăm chú nhìn vào những vết cào. “Thứ này... không thuộc về thế giới này.”
Khi họ tiếp tục di chuyển sâu hơn, một âm thanh rền rĩ vang lên từ phía xa, làm cả nhóm dừng lại. Âm thanh ấy giống như tiếng thở dài của một thực thể cổ xưa đang tỉnh giấc sau hàng ngàn năm ngủ quên.
“Chúng ta nên tiếp tục?” Tâm hỏi, ánh mắt đầy lo lắng.
Linh gật đầu. “Chúng ta đã đến đây rồi. Không thể dừng lại được.”
Khi cả nhóm bước sâu hơn vào lòng đất, họ bắt đầu thấy những dấu hiệu kỳ lạ. Những bức tường đá xung quanh không chỉ đơn thuần là tự nhiên, mà còn có những họa tiết và ký tự lạ khắc lên. Chúng trông giống như một loại ngôn ngữ cổ xưa, nhưng không ai trong số họ hiểu được.
MEOW
“Có vẻ như đây là một nơi thờ phụng gì đó,” Minh nói, tay chỉ vào một biểu tượng tròn trên bức tường.
“Có thể đây là một loại di tích của một nền văn minh cổ đại nào đó,” Hưng suy đoán. “Nhưng điều gì đã khiến họ rời bỏ nơi này?”
Khi họ tiếp tục tiến sâu hơn, một không gian rộng lớn mở ra trước mắt. Đó là một căn phòng ngầm khổng lồ, với trần nhà cao vút và những cột đá lớn đứng sừng sững. Ở giữa phòng là một bàn thờ đá cổ, và trên đó, một thực thể lấp lánh phát ra ánh sáng nhạt, nhưng đồng thời cũng mang lại cảm giác vô cùng nguy hiểm.
“Đây chính là nguồn gốc của luồng năng lượng mà chúng ta cảm nhận được,” Hưng nói, ánh mắt không rời khỏi thực thể kia. “Nhưng đó là thứ gì?”
Ngay khi cả nhóm bước vào căn phòng, thực thể đó bỗng phát sáng rực rỡ hơn, khiến mọi thứ xung quanh rung chuyển dữ dội. Một giọng nói bí ẩn vang lên từ đâu đó, khiến tất cả ngưng lại trong giây lát.
“Người ngoài không nên can thiệp vào những gì được phong ấn nơi đây.”
Tiếng nói vang vọng, như đến từ hàng ngàn năm trước, vừa dịu dàng nhưng cũng đầy uy quyền.
Linh bước lên trước, cảm nhận được sự cảnh báo rõ ràng trong giọng nói. Nhưng cô biết rằng nếu họ rời khỏi đây mà không tìm hiểu rõ sự thật, họ sẽ mãi mãi sống trong bóng tối của nỗi sợ hãi.
Cô đứng lại, đối diện với thực thể kia, và nói, “Chúng tôi không muốn phá hoại. Nhưng chúng tôi cần biết điều gì đang ẩn giấu ở đây, để có thể đối mặt và bảo vệ thế giới của mình.”
Giọng nói ấy im lặng trong giây lát, rồi lại vang lên: “Nếu ngươi muốn biết sự thật, hãy chuẩn bị đối mặt với điều mà ngươi chưa từng tưởng tượng ra.”
Và với lời cảnh báo đó, căn phòng bỗng trở nên tối sầm lại, không gian xung quanh rung chuyển mạnh mẽ như thể một thế lực khủng khiếp đang thức tỉnh.