Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 73: Khởi Đầu Mới
Cập nhật lúc: 2024-10-27 20:23:49
Lượt xem: 1
Sau khi rời khỏi khu rừng, ánh nắng rực rỡ của bình minh chiếu sáng cả vùng đất trước mặt họ. Cả nhóm bước đi trên con đường phủ đầy hoa dại, một cảm giác yên bình tràn ngập trong không khí, khác hẳn với những gì họ vừa trải qua. Dù cơ thể đã mệt mỏi sau cuộc chiến căng thẳng, nhưng trong lòng mỗi người lại ngập tràn hi vọng cho tương lai.
“Cứ như một giấc mơ vậy,” Vân thì thầm, đôi mắt cô sáng lên khi nhìn về phía trước. “Mọi thứ có vẻ bình yên hơn rồi.”
Linh đi bên cạnh, giữ cho bước chân mình thật vững. Cô không dám thả lỏng quá, vì những kinh nghiệm trước đó đã dạy cô rằng, mọi thứ yên bình nhất có thể là dấu hiệu của một cơn bão mới.
“Cẩn thận đấy,” Linh cảnh báo cả nhóm, ánh mắt cô vẫn quét quanh khu vực. “Chúng ta không biết phía trước có gì đâu.”
Hưng và Tâm, hai người luôn giữ vững sự cẩn trọng, gật đầu. Họ biết rằng Linh không bao giờ nói những điều này mà không có lý do. Đôi khi, sự yên tĩnh và vẻ đẹp của thiên nhiên chính là lớp màn che đậy nguy hiểm.
Khi đi được một đoạn dài, cả nhóm dừng lại bên một dòng suối nhỏ trong veo. Nước chảy róc rách, tạo ra âm thanh dịu nhẹ và dễ chịu. Đây là lúc mà ai cũng cảm thấy cần nghỉ ngơi. Minh tháo ba lô ra, ngồi phịch xuống một tảng đá lớn và lấy nước rửa mặt. Vân ngồi cạnh Linh, đôi mắt mơ màng nhìn lên bầu trời trong xanh.
“Mọi thứ thay đổi quá nhanh,” cô thì thầm. “Chúng ta đã trải qua bao nhiêu thử thách rồi nhỉ?”
Linh khẽ cười. “Đúng vậy, và sẽ còn nhiều hơn nữa.”
Vân quay sang Linh, ánh mắt có phần lo lắng. “Cậu không lo lắng sao? Mình biết cậu mạnh mẽ, nhưng đôi lúc mình cảm thấy... mọi thứ quá sức đối với chúng ta.”
Linh thở dài, nhìn vào đôi bàn tay mình. “Đúng, có những lúc mình cảm thấy như vậy. Nhưng nếu không tiếp tục, mình sẽ chẳng bao giờ biết điều gì đang chờ đợi phía trước. Và mình tin rằng chúng ta có thể vượt qua.”
Vân gật đầu, ánh mắt dần dịu lại. Sự kiên định của Linh luôn là nguồn động lực cho cả nhóm. Cô luôn biết cách trấn an mọi người bằng những lời nói chân thành và lý trí.
Khi mọi người đã nghỉ ngơi đủ, cả nhóm chuẩn bị lên đường. Tuy nhiên, Minh bỗng nhìn thấy một thứ gì đó kỳ lạ ở bên kia dòng suối. Đó là một vùng đất trống, cây cỏ xung quanh có vẻ không hề mọc lên như ở những nơi khác, như thể có một nguồn năng lượng nào đó đã đốt cháy tất cả sự sống tại đây.
“Có điều gì không ổn ở đó,” Minh nói, chỉ tay về phía trước. “Mọi người nhìn xem, vùng đất kia trông không tự nhiên.”
Linh tiến lại gần, quan sát kỹ lưỡng. Đúng thật, mặt đất trông như bị cháy sém, và không có dấu hiệu của sự sống. Mọi thứ im ắng đến lạ thường.
“Chúng ta cần phải cẩn thận,” Linh cảnh báo. “Có thể nơi này đã bị ảnh hưởng bởi thứ gì đó mà chúng ta chưa biết.”
Minh, Hưng, Tâm và Vân đồng loạt gật đầu. Họ nhanh chóng di chuyển về phía vùng đất lạ, nhưng vẫn giữ khoảng cách an toàn.
Khi đến gần hơn, Linh nhận ra có một vết nứt lớn trên mặt đất. Vết nứt đó không giống như những vết nứt thông thường do địa chấn tạo ra. Nó trông có vẻ như đã bị một lực cực lớn xé toạc. Những mảnh đất xung quanh vết nứt cũng phát ra một nguồn năng lượng tối tăm, mờ nhạt.
“Đây không phải là chuyện tự nhiên,” Hưng nhận xét. “Chúng ta nên rời khỏi đây sớm trước khi có chuyện xảy ra.”
Nhưng Linh không thể rời mắt khỏi vết nứt. Có điều gì đó ở đây đang gọi cô, như một lời thì thầm sâu trong lòng đất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-73-khoi-dau-moi.html.]
---
“Chúng ta phải làm gì?” Tâm hỏi, giọng lo lắng. “Nơi này quá nguy hiểm. Nếu ở lại lâu, có thể chúng ta sẽ gặp nguy.”
Linh nhắm mắt lại trong giây lát, cảm nhận mọi thứ xung quanh. Cô biết rằng đây không phải chỉ là một vùng đất bị bỏ hoang bình thường. Có một thứ gì đó đang ẩn sâu dưới lớp vỏ đất này, và nó có thể sẽ quyết định con đường tiếp theo của cả nhóm.
“Chúng ta phải khám phá,” Linh nói, giọng cô vững vàng.
Vân tròn mắt nhìn Linh. “Nhưng cậu không thấy nguy hiểm sao? Có thể...”
“Đúng, có thể nó nguy hiểm,” Linh ngắt lời. “Nhưng chúng ta không thể cứ mãi tránh né nguy hiểm. Nếu không khám phá những điều bất thường, chúng ta sẽ không bao giờ tìm ra cách để đối phó với chúng.”
Minh gật đầu, đồng ý với Linh. “Cậu ấy nói đúng. Nếu chúng ta không dám đối mặt với điều này, thì chúng ta sẽ luôn sống trong sợ hãi. Điều gì xảy ra nếu nó đe dọa chúng ta trong tương lai?”
Tâm và Vân nhìn nhau, rồi cùng gật đầu. Họ biết rằng Linh và Minh có lý. Đây không phải là lúc để lùi bước.
--
Cả nhóm bắt đầu chuẩn bị kỹ lưỡng hơn. Hưng rút từ ba lô ra một số thiết bị dò tìm năng lượng mà anh đã tự chế tạo. Cả nhóm di chuyển cẩn thận tới gần vết nứt, giữ khoảng cách an toàn.
Khi Linh tiến lại gần vết nứt, cô cảm nhận được một luồng khí lạnh tỏa ra từ dưới lòng đất. Ánh sáng từ mặt trời dường như cũng bị lu mờ khi nó chạm đến vùng đất này. Mọi thứ trở nên u ám, như thể cả thế giới đang nín thở.
Hưng bắt đầu kích hoạt máy dò. “Có một nguồn năng lượng lớn đang phát ra từ dưới này,” anh thông báo. “Không rõ nó là gì, nhưng chắc chắn không phải là thứ chúng ta từng gặp.”
Minh siết chặt vũ khí, đôi mắt đầy căng thẳng. “Chúng ta phải tiếp tục. Nếu có thứ gì đó nguy hiểm, ít nhất chúng ta cũng cần biết để còn đối phó.”
Cả nhóm đồng ý và tiến tới gần hơn. Nhưng trước khi họ kịp hành động, một tiếng rền vang lớn phát ra từ dưới lòng đất, như thể một sinh vật khổng lồ đang thức tỉnh.
MEOW
“Chúng ta phải rút lui!” Vân hét lên, hoảng loạn. Cả mặt đất rung chuyển dữ dội, những vết nứt lan rộng ra nhanh chóng, tạo thành những hố sâu đầy hiểm nguy.
Linh cố gắng giữ thăng bằng, ánh mắt cô căng thẳng nhìn vào vết nứt đang lớn dần. Cô biết rằng thời gian không còn nhiều, và cả nhóm phải đưa ra quyết định ngay lập tức.
“Rút lui!” Linh ra lệnh. “Chúng ta không thể ở lại đây nữa.”
---
Cả nhóm nhanh chóng di chuyển, rời khỏi vùng đất nguy hiểm. Những bước chân nhanh chóng nhưng đầy quyết tâm, họ biết rằng hành trình phía trước sẽ càng thêm gian nan.