Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 67: Bí Mật Ẩn Sau Tán Lá
Cập nhật lúc: 2024-10-21 20:41:27
Lượt xem: 0
Khi ánh mặt trời bắt đầu yếu dần, màn sương mỏng từ rừng rậm dần bao phủ khắp nơi. Không khí trở nên nặng nề hơn, hơi ẩm dày đặc làm cho quần áo của nhóm người dính sát vào cơ thể, từng bước đi trở nên nặng nhọc và chậm chạp. Linh dẫn đầu nhóm với đôi mắt sắc bén, tay vẫn nắm chặt viên pha lê, sẵn sàng kích hoạt phép thuật nếu cần thiết. Họ vừa trải qua một trận chiến ác liệt, và trong tâm trí của mỗi người, nỗi lo lắng về những hiểm nguy tiếp theo không hề giảm bớt.
Vân vẫn còn chút run rẩy sau cuộc đối đầu với con quái vật, nhưng cố gắng giữ bình tĩnh. Tâm trạng cô nặng nề, trong đầu vang lên những câu hỏi liên tục về mục đích thật sự của khu rừng này. Không phải ngẫu nhiên mà những sinh vật nguy hiểm lại xuất hiện đúng lúc cả nhóm đi qua. Có thể có ai đó hoặc cái gì đó đang điều khiển chúng?
"Tớ cảm thấy có điều gì đó không ổn," Vân nói khẽ, chỉ đủ để Linh nghe thấy.
Linh không đáp lại ngay, nhưng cô biết Vân đúng. Cảm giác bất an trong lòng cô ngày càng lớn hơn. Khu rừng không chỉ chứa đầy những nguy hiểm tự nhiên mà còn có vẻ như đang che giấu một bí mật đen tối hơn.
Đột nhiên, từ xa vang lên một loạt tiếng động lạ. Tiếng lá cây xào xạc dường như không phải do gió thổi, mà là những bước chân vội vã của một thứ gì đó di chuyển nhanh trong rừng. Cả nhóm dừng lại, mắt mở to cảnh giác.
"Nghe thấy không?" Minh hỏi, giọng trầm và đầy lo lắng.
"Nghe rõ," Linh trả lời, đôi mắt cô đảo quanh tìm kiếm nguồn gốc của âm thanh. "Chúng ta cần phải chuẩn bị sẵn sàng cho bất cứ điều gì sắp tới."
Vừa nói dứt lời, Linh cảm thấy có thứ gì đó bám theo họ từ xa. Cô không thể nhìn thấy rõ, nhưng cảm giác như có hàng chục đôi mắt đang theo dõi từng bước đi của họ từ trong bóng tối. Cô thầm cầu nguyện rằng mọi người sẽ không phải đối đầu với thêm một trận chiến khác trong tình trạng kiệt sức như thế này.
Đi thêm một đoạn nữa, Minh bất chợt dừng lại trước một khoảng đất trống giữa rừng, nơi có một căn nhà gỗ nhỏ ẩn mình dưới những tán cây rậm rạp. Căn nhà có vẻ như đã bị bỏ hoang từ rất lâu, nhưng vẫn đứng vững trước sức mạnh của thời gian và thiên nhiên. Các vết nứt trên tường gỗ, rêu xanh phủ đầy mái nhà và cửa sổ, tạo ra một bầu không khí huyền bí.
"Có nên vào đó không?" Tâm hỏi, đôi mắt cậu ánh lên sự tò mò xen lẫn sợ hãi.
"Chúng ta không còn lựa chọn nào khác," Linh nói, giọng quyết đoán. "Trời sắp tối, và ở ngoài này sẽ còn nguy hiểm hơn."
Minh gật đầu đồng ý, dẫn đầu nhóm tiến về phía căn nhà. Khi họ đến gần, Linh có thể cảm nhận được có thứ gì đó kỳ lạ xung quanh nơi này. Nó không giống bất kỳ ngôi nhà bỏ hoang nào mà cô từng thấy. Một luồng khí lạnh lẽo quét qua, khiến cô nổi da gà.
Minh mở cửa nhẹ nhàng, cố gắng không gây tiếng động lớn. Bên trong, căn nhà gỗ trống trải, chỉ có vài món đồ nội thất đơn sơ phủ đầy bụi. Không có dấu hiệu nào cho thấy đã có ai từng ở đây trong thời gian gần đây, nhưng không gian vẫn toát lên một cảm giác lạ lùng, như thể nó đã từng chứng kiến những sự kiện quan trọng, đen tối.
---
Linh bước vào căn nhà, ngón tay lướt nhẹ trên bức tường gỗ, cảm nhận lớp bụi bám dày. Mọi thứ trong ngôi nhà này dường như đã bị bỏ quên, nhưng lại có một số đồ vật nằm đúng vị trí như thể chúng mới được sử dụng không lâu trước đó. Cô tiến đến một cái bàn nhỏ ở góc phòng, nơi có một cuốn sách cũ kỹ đặt giữa một đống giấy tờ rách nát.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-67-bi-mat-an-sau-tan-la.html.]
Cô mở cuốn sách ra, và mắt cô bất chợt dừng lại trước một dòng chữ viết tay bằng mực đỏ: “Nguy hiểm không chỉ ở những sinh vật ngoài kia. Cái bóng đen lớn nhất đang ẩn mình trong chính ngôi nhà này.”
Linh lập tức đóng cuốn sách lại, tim cô đập mạnh. Cô không nói gì, nhưng cảm giác nguy hiểm lại một lần nữa dấy lên trong lòng.
"Mọi người cẩn thận," cô thì thầm, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào cuốn sách trên bàn.
"Chuyện gì thế?" Hưng hỏi, đứng gần cô nhất.
"Chúng ta không an toàn ở đây. Căn nhà này... có gì đó không ổn," Linh đáp, cố giữ bình tĩnh.
---
Vừa lúc đó, một âm thanh kỳ lạ vang lên từ phía sau cánh cửa trong căn nhà. Tiếng lách cách, như tiếng khóa kim loại bị vặn mạnh. Minh và Hưng ngay lập tức thủ thế, vũ khí trong tay sẵn sàng cho bất kỳ tình huống nào. Vân thì đứng nép vào tường, nắm chặt lấy tay Tâm.
Linh bước đến gần cửa, đôi mắt không rời khỏi tay nắm cửa. "Ai đó trong kia?" cô hỏi, giọng nói vang lên đầy cảnh giác.
Không có tiếng trả lời. Chỉ còn lại sự im lặng đáng sợ bao trùm không gian.
Bất chợt, cánh cửa mở ra từ từ, và từ trong bóng tối, một bóng người hiện ra. Nhưng đó không phải là một con người bình thường. Bóng đen ấy đứng thẳng, nhưng dáng vẻ gầy gò và quái dị, với đôi mắt đỏ rực và những đường nét kỳ lạ trên khuôn mặt.
"Chạy!" Linh hét lên khi nhận ra họ đang đối mặt với thứ gì.
Nhóm của Linh ngay lập tức di chuyển. Nhưng bóng đen di chuyển nhanh hơn, lao về phía họ như một cơn lốc xoáy. Minh vung kiếm về phía nó, nhưng cú đánh của anh chỉ trúng không khí. Linh nhanh chóng sử dụng phép thuật để tạo ra một lớp chắn bảo vệ quanh mọi người, nhưng bóng đen vẫn tiếp tục tấn công không ngừng.
Căn nhà đột ngột trở thành một chiến trường chật hẹp, và mọi người phải chiến đấu không chỉ để sinh tồn, mà còn để thoát khỏi cái bẫy nguy hiểm này. Bóng đen không có dấu hiệu mệt mỏi, từng cú tấn công của nó mạnh mẽ và tàn nhẫn.
Trong khi nhóm của Linh chiến đấu không ngừng, Hưng bất ngờ phát hiện ra một lối thoát nhỏ ở phía sau căn nhà. "Lối này!" anh hét lên.
Linh nhanh chóng nhận ra đây là cơ hội duy nhất của họ. Cô tạo ra một cơn gió mạnh từ phép thuật của mình, đẩy bóng đen lùi lại vài bước, đủ để mọi người chạy ra ngoài qua lối thoát hẹp.
Cả nhóm lao nhanh qua cửa, cố gắng thoát ra ngoài trước khi bóng đen kịp bắt kịp. Nhưng họ không ngờ rằng, ngay khi vừa thoát khỏi căn nhà, một bóng tối lớn hơn nữa đang chờ đợi họ bên ngoài...
Cánh rừng trước mắt dường như đã biến đổi hoàn toàn, và một mối nguy hiểm mới đang từ từ lộ diện trong bóng đêm dày đặc.
MEOW