Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 65: Hành Trình Trước Mặt
Cập nhật lúc: 2024-10-19 21:04:38
Lượt xem: 0
Ánh nắng buổi sáng nhẹ nhàng xuyên qua tán cây, chiếu rọi lên nền đất ẩm ướt sau cơn mưa đêm qua. Không gian xung quanh ngập tràn sự yên tĩnh, nhưng dưới vẻ bình yên ấy, Linh và nhóm của cô hiểu rằng đó chỉ là sự tạm lắng. Những sinh vật quái dị vẫn còn đang lẩn khuất đâu đó trong bóng tối, chờ đợi thời cơ tấn công.
Mọi người đã thức dậy sớm, chuẩn bị rời khỏi căn nhà hoang trước khi mặt trời lên cao. Linh đứng tựa vào cửa sổ, nhìn ra xa với ánh mắt đầy suy tư. Dù biết rằng họ đã vượt qua đêm qua một cách an toàn, nhưng điều đó không có nghĩa là nguy hiểm đã kết thúc.
MEOW
"Tớ đã chuẩn bị xong," Vân lên tiếng từ phía sau, mang theo chiếc balo nhỏ chứa đầy lương thực và vật dụng. "Chúng ta có nên bắt đầu di chuyển không?"
Linh quay lại, gật đầu. "Phải, chúng ta cần phải rời khỏi đây trước khi sinh vật kia quay lại. Chưa chắc nó đã từ bỏ dễ dàng như vậy."
Hưng đã sẵn sàng với thanh kiếm trên tay, đôi mắt anh quét qua không gian xung quanh với sự cảnh giác cao độ. "Chúng ta nên đi nhanh, nhưng cũng phải cẩn thận. Khu rừng này không dễ đi qua đâu."
---
Cả nhóm bắt đầu cuộc hành trình của mình xuyên qua khu rừng dày đặc. Những tán lá xanh um tùm che khuất ánh mặt trời, tạo ra những mảng bóng tối kỳ quái trên con đường mòn. Đôi khi, tiếng rì rào của lá cây hòa cùng tiếng chim kêu xa xa làm không gian trở nên yên bình, nhưng Linh không thể bỏ qua cảm giác bất an lẩn khuất trong lòng.
Mỗi bước đi của cô đều cẩn thận, đôi mắt luôn dõi theo từng cử động nhỏ trong khu rừng. Cô biết rằng, chỉ cần một sơ suất nhỏ cũng có thể dẫn đến hậu quả khôn lường. Sinh vật kỳ quái đêm qua có thể vẫn đang theo dõi họ, chờ đợi thời cơ thuận lợi để tấn công.
Minh đi phía trước, dẫn đường cho cả nhóm. Dù không nói nhiều, nhưng anh luôn giữ tinh thần cảnh giác cao độ, tay luôn đặt lên cán kiếm sẵn sàng đối phó với bất kỳ nguy hiểm nào có thể xảy đến.
"Chúng ta sẽ đi về hướng Đông, băng qua khu rừng này rồi đến một ngôi làng nhỏ. Nếu may mắn, chúng ta có thể tìm được chỗ trú ẩn tạm thời ở đó," Minh lên tiếng, đôi mắt vẫn không rời khỏi con đường phía trước.
Linh gật đầu, dù trong lòng vẫn còn nhiều nghi ngại. Khu rừng này vốn nổi tiếng với những sinh vật kỳ bí và những người dân làng xung quanh thường kể về những câu chuyện rùng rợn về nó. Nhưng giờ đây, họ không có lựa chọn nào khác ngoài việc tiến về phía trước.
Đi được một đoạn khá dài, cả nhóm quyết định dừng lại nghỉ ngơi dưới tán cây lớn. Tâm, đứa trẻ nhỏ nhất trong nhóm, đã mệt mỏi và cần một chút thời gian để hồi sức. Linh ngồi xuống cạnh Vân, đôi mắt cô quét qua những tán lá phía trên, cảm nhận được sự im lặng bất thường của khu rừng.
"Em có thấy gì lạ không?" Vân hỏi, nhìn Linh với ánh mắt lo lắng.
Linh không trả lời ngay lập tức. Cô cẩn thận lắng nghe tiếng gió thổi qua những tán cây, nhưng không nghe thấy gì ngoài tiếng thì thầm nhẹ nhàng của lá cây. Tuy nhiên, trong lòng cô vẫn dâng lên một cảm giác bất an.
"Chỉ là cảm giác thôi... Nhưng có gì đó không đúng," Linh thì thầm, mắt vẫn dán chặt vào rừng cây. "Chúng ta không thể ngừng cảnh giác."
Minh đứng dậy, đôi mắt anh cũng ánh lên sự lo lắng. "Chúng ta nên đi tiếp. Ở đây lâu không an toàn."
Hưng gật đầu đồng ý, nhanh chóng thu dọn đồ đạc. Cả nhóm lại lên đường, nhưng lần này không khí trở nên căng thẳng hơn. Mọi người đều cảm nhận được sự thay đổi trong không gian xung quanh — như thể có thứ gì đó đang âm thầm theo dõi, chờ đợi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-65-hanh-trinh-truoc-mat.html.]
Đi được một đoạn nữa, Minh đột ngột dừng lại. Tay anh giơ lên ra hiệu cho cả nhóm dừng chân. Linh ngay lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm.
"Có gì đó không ổn ở phía trước," Minh nói nhỏ, đôi mắt anh nheo lại nhìn về phía trước.
Cả nhóm dừng lại, đôi mắt dõi theo ánh nhìn của Minh. Trước mặt họ là một con đường nhỏ xuyên qua một vách đá, nhưng phía bên kia là một khoảng trống rộng lớn. Lạ ở chỗ, những tán cây ở đây thưa thớt hơn và ánh sáng mặt trời chiếu rọi rõ ràng.
"Là bẫy," Linh thầm thì, cảm giác lạnh sống lưng. "Chúng muốn dụ chúng ta ra khỏi rừng để dễ dàng tấn công."
Ngay khi Linh vừa dứt lời, từ trong bụi cây gần đó, một bóng đen lao ra với tốc độ kinh hoàng. Sinh vật to lớn, da xám xịt và mắt đỏ ngầu, lao thẳng về phía nhóm, miệng há rộng gầm lên một tiếng rợn người.
Hưng nhanh chóng rút kiếm ra, lao về phía trước đối đầu với sinh vật khổng lồ. Những tiếng kim loại va chạm vang lên khi thanh kiếm của anh chạm vào móng vuốt sắc nhọn của sinh vật. Linh cùng Vân lùi lại phía sau, che chắn cho Tâm.
"Không được để nó tách chúng ta ra!" Minh hét lên, tay anh nhanh chóng xoay thanh đao của mình, lao về phía sinh vật.
Sinh vật kia vô cùng mạnh mẽ và nhanh nhẹn. Mỗi cú vung tay của nó đều mang theo sức mạnh khủng khiếp, khiến đất đá xung quanh văng tung tóe. Hưng và Minh dù đã cố gắng hết sức nhưng vẫn phải chật vật chống đỡ từng đòn tấn công hung hãn.
Linh biết rằng nếu chỉ dựa vào vũ khí và sức mạnh, họ sẽ không thể cầm cự được lâu. Cô nhanh chóng tìm kiếm xung quanh, mắt cô dừng lại ở những gốc cây lớn cách đó không xa. Cô biết phải làm gì.
"Minh, Hưng, dụ nó về phía gốc cây kia!" Linh hét lên, đôi mắt cô sáng lên khi nghĩ ra kế hoạch. "Chúng ta sẽ dùng cây để kìm hãm nó!"
Minh nhanh chóng hiểu ý, anh ra hiệu cho Hưng cùng thực hiện kế hoạch. Cả hai cùng lao về phía gốc cây lớn, tạo ra tiếng động lớn để thu hút sinh vật theo sau.
Sinh vật gầm lên, lao theo Hưng và Minh mà không nhận ra cái bẫy đang chờ đợi nó. Khi nó vừa đến gần gốc cây, Linh nhanh chóng vung tay, sử dụng sức mạnh từ viên pha lê để tạo ra một luồng sáng bao phủ lấy thân cây. Cành cây to lớn lập tức quấn lấy chân sinh vật, giữ chặt nó trong một cái bẫy tự nhiên.
Sinh vật giãy dụa, gầm thét đầy tức giận, nhưng nó không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của những cành cây to lớn. Nhân cơ hội đó, Hưng và Minh cùng hợp sức tấn công, đ.â.m thanh kiếm và đao vào các điểm yếu trên cơ thể sinh vật.
Chỉ trong tích tắc, sinh vật đổ gục xuống đất, m.á.u từ vết thương loang ra. Tiếng gầm thét cuối cùng của nó vang lên, rồi tắt lịm.
Sau khi tiêu diệt sinh vật, cả nhóm thở phào nhẹ nhõm. Linh ngồi bệt xuống đất, đôi mắt cô mệt mỏi nhưng lòng tràn đầy sự khuây khỏa. Họ đã sống sót qua trận chiến này, nhưng ai cũng hiểu rằng đây chỉ là khởi đầu của những thử thách tiếp theo.
"Chúng ta nên đi tiếp trước khi trời tối," Minh nói, đứng dậy với vẻ quyết tâm. "Còn nhiều sinh vật khác ngoài kia, và chúng ta cần đến nơi an toàn trước khi chúng tìm thấy chúng ta."
Linh gật đầu, lấy lại tinh thần. Họ đã vượt qua nhiều khó khăn và thử thách, và cô tin rằng với sự kiên cường và trí thông minh của cả nhóm, họ sẽ tìm được con đường dẫn đến hy vọng.