Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 63: Sự Im Lặng Đáng Sợ
Cập nhật lúc: 2024-10-17 20:28:42
Lượt xem: 0
Cả nhóm tiếp tục di chuyển với nhịp độ nhanh và cẩn thận, đôi mắt không ngừng quét qua xung quanh để tìm kiếm bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào. Đám cây rừng rậm rạp dường như càng lúc càng khép chặt lại, che kín cả ánh sáng ban ngày khiến con đường trước mặt trở nên âm u và bí ẩn. Linh cảm nhận rõ bầu không khí lạnh lẽo khi hơi sương dày đặc bắt đầu bao phủ quanh họ.
Gió thổi mạnh hơn, mang theo âm thanh rì rào giữa những tán cây cao. Âm thanh này khiến cho từng thành viên trong nhóm trở nên căng thẳng hơn. Đứa bé, Tâm, được Vân bế, gục đầu lên vai cô, ánh mắt vô hồn và mệt mỏi nhìn về phía xa xăm. Linh không thể không lo lắng cho Tâm, nhưng điều đó không thể làm cô lơ là trong tình huống hiện tại.
"Có lẽ nơi này từng là một phần của khu dân cư cũ," Minh nói nhỏ, giọng vang lên trong không khí im lặng, phá tan cái cảm giác nặng nề đang bao trùm.
"Nhưng bây giờ nó không còn an toàn nữa," Hưng nói, tay siết chặt thanh kiếm bên hông. "Chúng ta cần phải tìm chỗ ẩn nấp trước khi cơn bão đến."
Linh nhìn lên bầu trời, nhận thấy đám mây đen đặc đang dồn nén phía trên. Trận bão sắp đến chắc chắn sẽ là một cơn bão dữ dội, và nếu họ không tìm được chỗ trú ẩn trước khi trời đổ mưa, họ có thể gặp rắc rối lớn. Chưa kể sinh vật kỳ quái mà họ đã nghe thấy đêm qua vẫn có thể xuất hiện bất cứ lúc nào.
Trời tối dần khi cả nhóm tiến sâu vào rừng. Mỗi bước chân đều cẩn trọng, nhưng nỗi lo lắng vẫn không ngừng dâng cao trong lòng họ. Linh cảm thấy áp lực của tình thế, cô phải quyết định nhanh chóng trước khi quá muộn. Bất chợt, cô nhìn thấy một căn nhà cũ kỹ bị phủ rêu nằm ở xa, khuất sau những bụi cây lớn.
"Ở kia," Linh khẽ chỉ tay về phía trước, hy vọng trong giọng nói của cô vang lên rõ rệt. "Chúng ta có thể trú tạm ở đó."
Mọi người nhanh chóng chạy về phía căn nhà. Khi đến gần, Linh nhận ra rằng căn nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu, nhưng nó vẫn đứng vững, đủ chắc chắn để bảo vệ cả nhóm khỏi trận bão đang đến gần.
Minh đẩy cửa gỗ ra, và ngay khi họ bước vào trong, trời bắt đầu đổ mưa. Tiếng mưa rơi rào rào trên mái nhà tạo ra âm thanh dồn dập, như nhịp đập của sự nguy hiểm đang tới gần. Bên trong căn nhà tối om và ẩm thấp, mùi ẩm mốc xộc thẳng vào mũi, nhưng ít nhất họ cũng tạm thời thoát khỏi nguy hiểm ngoài kia.
Vân nhẹ nhàng đặt Tâm ngồi xuống một góc và phủ lên người đứa bé chiếc áo khoác mỏng của mình để giữ ấm. "Em có ổn không?" Vân hỏi, đôi mắt dịu dàng nhìn vào đứa trẻ. Tâm khẽ gật đầu, không nói gì thêm. Ánh mắt vô hồn và hoảng loạn vẫn chưa hoàn toàn biến mất.
Linh ngồi xuống bên cạnh Minh, thở phào nhẹ nhõm khi mưa tiếp tục đổ ào ào ngoài trời. Nhưng trong đầu cô, những câu hỏi vẫn xoay quanh không dứt. Sinh vật đó là gì? Liệu nó có theo dõi họ hay không? Và đứa bé này, Tâm, liệu có điều gì mà nó chưa nói ra?
Mưa không ngừng trút xuống, tạo ra một bức màn dày đặc bên ngoài căn nhà. Linh quyết định bắt tay vào nấu một món ăn khác, không chỉ để mọi người giữ ấm mà còn để lấy lại sức sau một ngày dài căng thẳng. Cô lôi từ túi ra một ít lương thực còn lại: khoai tây, hành, và một ít thịt khô. Lúc này, với sự im lặng bao trùm, mùi thơm ngọt ngào từ nồi súp dần tỏa ra, khiến không gian ẩm mốc bên trong căn nhà trở nên dễ chịu hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-63-su-im-lang-dang-so.html.]
Linh đảo khoai tây và hành trên chiếc chảo nhỏ, hơi nước bốc lên nghi ngút. Khi cô thêm thịt khô vào, mùi thơm mạnh mẽ ngay lập tức lan tỏa, cuốn theo chút vị ngọt và đậm đà của thịt. Món ăn tuy đơn giản nhưng lại rất ấm áp và đầy dưỡng chất, chính xác những gì họ cần lúc này. Khi nồi súp sôi lên, Linh thêm chút gia vị để món ăn thêm phần đậm đà, vị mặn nhẹ và ngọt béo của thịt và khoai hòa quyện vào nhau tạo thành một sự kết hợp tuyệt vời.
Tâm ngửi thấy mùi thơm của món súp, mắt nó sáng lên một chút. Linh nhận thấy sự thay đổi nhỏ trong ánh mắt của đứa bé và khẽ mỉm cười.
“Em có muốn ăn không?” Linh nhẹ nhàng hỏi, đặt trước mặt Tâm một bát súp nhỏ.
Tâm ngập ngừng nhưng rồi cũng nhận lấy bát súp từ tay Linh. Đôi môi khô nứt của nó mím lại khi đưa thìa súp lên miệng, hơi ấm từ món ăn dần lan tỏa, làm dịu bớt nỗi lo sợ trong lòng đứa trẻ. Dường như món súp không chỉ làm ấm bụng mà còn sưởi ấm tâm hồn nó.
---
Khi cả nhóm đã ăn uống và nghỉ ngơi đôi chút, cơn mưa ngoài trời vẫn tiếp tục không dứt. Trong căn nhà tối om, ánh sáng duy nhất đến từ ngọn lửa nhỏ mà Minh đã nhóm lên từ những mảnh gỗ còn sót lại. Tiếng mưa rơi không ngừng ngoài kia dường như hòa quyện với tiếng đập thình thịch của tim mọi người.
“Chúng ta sẽ làm gì tiếp theo?” Hưng lên tiếng, giọng trầm mặc nhưng đầy quyết tâm. “Liệu sinh vật đó có đang ở gần đây không?”
Linh im lặng suy nghĩ. Cô không muốn đưa ra bất kỳ quyết định nào trong lúc tình hình chưa rõ ràng. Nhưng nếu sinh vật đó thật sự theo dõi họ, thì việc ở lại đây quá lâu sẽ là một sai lầm lớn.
“Chúng ta cần đợi mưa ngớt, rồi sẽ đi tiếp,” Linh nói, đôi mắt cô dán chặt vào cửa sổ, nơi những giọt mưa vẫn rơi dồn dập. “Chúng ta không biết nó ở đâu, nhưng cũng không thể để nó tìm ra trước.”
Vân gật đầu, ánh mắt cô lóe lên sự đồng tình. “Tớ sẽ canh chừng. Mọi người nên nghỉ ngơi thêm đi, giữ sức cho ngày mai.”
MEOW
Linh đứng dậy, bước đến cửa sổ và nhìn ra ngoài. Trong bóng tối của khu rừng, giữa tiếng mưa rơi không ngừng, cô dường như cảm thấy một đôi mắt đang dõi theo mình từ phía xa. Những cảm giác lo lắng bắt đầu len lỏi vào từng ngóc ngách trong đầu cô, nhưng cô biết rằng mình không thể để nỗi sợ chi phối lúc này. Cô phải mạnh mẽ, không chỉ vì mình mà còn vì cả nhóm và đứa trẻ Tâm.
Nhưng Linh cũng biết rằng, phía trước sẽ còn nhiều thử thách khắc nghiệt hơn.