Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 61: Hành Trình Bắt Đầu
Cập nhật lúc: 2024-10-14 21:40:39
Lượt xem: 1
Buổi sáng hôm ấy, bầu trời vẫn u ám như thường lệ, không một tia nắng chiếu rọi qua những đám mây xám dày đặc. Mọi thứ đều mang theo cảm giác tàn lụi của thời kỳ mạt thế. Gió thổi lành lạnh qua từng góc phố, mang theo chút hơi ẩm còn sót lại của đêm qua. Bên ngoài nhà hàng, không gian yên tĩnh một cách kỳ lạ, nhưng Linh biết rằng sự yên bình ấy chỉ là lớp vỏ bọc tạm thời. Những con quái vật không bao giờ ngủ yên quá lâu.
Linh đứng trước cửa nhà hàng, chỉnh lại chiếc ba lô trên vai, ánh mắt kiên định. Minh bước tới gần, khoác một chiếc áo khoác da dày cộp, tay cầm chắc thanh kiếm đã gắn bó với anh qua vô số trận chiến.
“Chúng ta thật sự sẽ đi ngay bây giờ sao?” Minh hỏi, nhưng giọng anh không mang theo sự nghi ngờ, mà chỉ là xác nhận cuối cùng trước khi dấn thân vào hành trình.
Linh gật đầu. “Phải đi thôi. Nếu chậm trễ, chúng ta sẽ mất dấu manh mối về những dấu ấn trên zombie.”
Cô quay lại nhìn nhà hàng lần cuối. Tòa nhà không lớn lắm, nhưng với Linh, nó là cả một thế giới. Nơi này không chỉ là nguồn sống của cô mà còn là nơi duy trì chút nhân văn giữa sự hoang tàn và bạo lực của mạt thế. Cánh cổng nhà hàng với lớp hàng rào phòng thủ đã được nâng cấp lên mức tối đa, trở thành một pháo đài an toàn nhất cho đến thời điểm này. Nhưng Linh hiểu, sự bảo vệ này cũng chỉ có giới hạn nếu kẻ thù mạnh hơn xuất hiện.
Bên trong nhà hàng, nhóm người ở lại cũng đang bận rộn với việc củng cố lại phòng thủ và kiểm tra các thiết bị. Nhân viên không nhiều, chỉ vài người còn lại đủ sức khỏe để trụ vững sau các trận chiến. Mỗi người một công việc, ánh mắt tất cả đều ánh lên chút lo lắng khi nhìn theo hướng Linh và Minh.
Thảo, người đầu bếp lâu năm của nhà hàng, bước ra từ nhà bếp, trên tay còn cầm theo chiếc khăn lau. Cô nhìn Linh với ánh mắt không khỏi chút lo ngại. “Cậu thật sự chắc chắn về việc này chứ? Không biết bao giờ mới trở về được.”
Linh mỉm cười, dù sâu trong lòng có một chút lo lắng mơ hồ. “Tớ chắc chắn mà. Ở đây cũng không hẳn là an toàn lâu dài. Nếu không tìm ra nguồn gốc của lũ zombie kia, chẳng ai có thể yên ổn cả.”
Thảo không nói gì thêm, chỉ đưa cho Linh một chiếc hộp nhỏ. “Cái này là một ít thức ăn khô tớ chuẩn bị cho cậu. Sẽ cần lắm khi cậu đi xa đấy.”
Linh cảm ơn, cất chiếc hộp vào ba lô. Rồi cô quay lại, ra hiệu cho mọi người chuẩn bị lên đường. Cả nhóm có bốn người, ngoài Linh và Minh còn có Hưng – một chiến binh thiện chiến với súng, và Vân – một người chuyên về thám thính và theo dõi dấu vết.
---
Khi rời khỏi phạm vi nhà hàng, cả nhóm di chuyển cẩn thận từng bước một. Khu vực lân cận vẫn còn khá an toàn nhờ những biện pháp bảo vệ mà Linh đã cài đặt xung quanh, nhưng càng đi xa, nguy hiểm càng tăng cao. Con đường phía trước không chỉ đầy rẫy những đám zombie hoang dã mà còn có vô số những bẫy thiên nhiên hay thậm chí là những kẻ săn lùng khác. Từng ngọn cây khô cằn và từng mảnh đất nứt nẻ dưới chân như muốn nhắc nhở họ về sự tàn khốc của thế giới bên ngoài.
Đi được khoảng vài giờ, Linh dừng lại, nhìn quanh một chút rồi ngồi xuống nghỉ. Minh tháo ba lô, ngồi xuống bên cạnh. Anh lấy ra một chút nước, đưa cho cô.
“Nghĩ gì thế?” Minh hỏi.
Linh nhận chai nước, nhìn xa xăm. “Tớ nghĩ về dấu ấn trên zombie. Nó có vẻ quá bất thường. Chưa bao giờ chúng ta thấy những con zombie có tổ chức như vậy, càng không bao giờ thấy chúng có những dấu hiệu kỳ lạ như thế.”
“Cậu nghĩ đó là một loại ma thuật hay công nghệ nào đó?” Minh hỏi, ánh mắt cũng thoáng vẻ trầm tư.
Linh thở dài, lắc đầu. “Tớ không biết. Nhưng tớ có cảm giác rằng chúng ta sẽ phải đối mặt với thứ gì đó lớn hơn nhiều.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-61-hanh-trinh-bat-dau.html.]
Cả nhóm ngồi nghỉ vài phút trước khi tiếp tục cuộc hành trình. Đường đi càng lúc càng trở nên khó khăn hơn khi họ tiến vào khu vực hoang dã, nơi những con zombie không bị kiểm soát bởi bất kỳ thế lực nào và chỉ hành động theo bản năng. Bụi cây dày đặc, những con đường đầy hố sâu và địa hình không bằng phẳng khiến việc di chuyển chậm lại. Mỗi tiếng động lạ đều khiến mọi người căng thẳng, tay luôn nắm chắc vũ khí.
---
MEOW
Vừa đi vừa cảnh giác, cả nhóm bỗng dừng lại khi Vân, người dẫn đầu, ra hiệu bằng tay. Cô cúi thấp người, tay chỉ về phía trước. Linh tiến lại gần, mắt cô mở to khi nhìn thấy một nhóm zombie đang đứng lặng lẽ phía trước. Đáng sợ hơn, đó không phải là những zombie bình thường mà họ từng đối mặt. Những con này có ngoại hình to lớn hơn, da dẻ nhợt nhạt nhưng dường như khỏe mạnh hơn. Chúng đứng yên, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Hưng khẽ thở hắt ra. “Chúng ta nên tránh xa đám này. Có vẻ không dễ gì đối phó đâu.”
Linh gật đầu, nhưng ánh mắt cô vẫn không rời khỏi lũ zombie. “Đúng là không nên gây sự chú ý, nhưng tớ muốn thử một chút.”
Minh quay sang nhìn Linh đầy ngạc nhiên. “Cậu định làm gì?”
Linh không trả lời, chỉ rút ra từ ba lô một chiếc ống nhỏ chứa dung dịch xanh lục. Đó là thứ vũ khí sinh học mà cô đã dùng trong trận chiến trước. Cô biết nếu không thử nghiệm loại thuốc này trên nhiều loại zombie khác nhau, họ sẽ không biết được sức mạnh thực sự của nó.
Cô cẩn thận ném chiếc ống về phía nhóm zombie. Nó rơi xuống đất, vỡ tan thành một làn khói xanh nhẹ nhàng lan tỏa. Lũ zombie dường như không nhận thấy gì cho đến khi làn khói chạm vào cơ thể chúng. Ngay lập tức, những con quái vật bắt đầu run rẩy, rồi từng con ngã xuống đất, cơ thể co giật dữ dội trước khi nằm bất động.
“Hiệu quả nhanh thật.” Minh nhìn vào xác lũ zombie nằm rải rác trên mặt đất, vẻ mặt không giấu nổi sự ngạc nhiên.
Linh thở phào nhẹ nhõm. Dù đã tự tin vào nghiên cứu của mình, nhưng cô vẫn cảm thấy lo lắng khi thực nghiệm trên thực địa. “Ít nhất chúng ta biết rằng loại vũ khí này có thể sử dụng trong trường hợp khẩn cấp.”
Tuy nhiên, Hưng vẫn không khỏi cảnh giác. “Nhưng chúng ta không nên chủ quan. Đây chỉ là một nhóm nhỏ, chưa chắc những loại zombie khác sẽ bị hạ dễ dàng như vậy.”
---
Sau khi tiêu diệt xong lũ zombie, cả nhóm tiếp tục tiến lên, nhưng cảm giác bất an không ngừng bủa vây Linh. Bản năng mách bảo cô rằng có thứ gì đó hoặc ai đó đang theo dõi họ. Mỗi khi bước chân cô chạm vào đất, cô lại cảm thấy có thứ gì đó đang di chuyển xung quanh, như một bóng ma vô hình.
Khi màn đêm bắt đầu buông xuống, cả nhóm quyết định dựng trại giữa một khu rừng nhỏ. Linh và Vân dựng lều, trong khi Minh và Hưng chia nhau đi tuần tra xung quanh để đảm bảo không có zombie tiếp cận.
Khi ngồi bên đống lửa, Linh cảm thấy mình như bị nuốt chửng bởi sự yên tĩnh quái gở của khu rừng. Những âm thanh lạ lùng vang vọng từ xa, tiếng gió rít qua những tán cây khô héo như tiếng thở dài của một thế giới đã chết.
Đột nhiên, từ xa vọng lại một tiếng động lớn. Mọi người đứng bật dậy, tay cầm chắc vũ khí, mắt chăm chú hướng về phía có âm thanh lạ kia. Linh quay sang nhìn Minh, ánh mắt lóe lên sự kiên định.