Nhà Hàng Kỳ Diệu: Mảnh Đất Của Sự Sống - Chương 20: Lựa Chọn Khó Khăn
Cập nhật lúc: 2024-09-26 11:46:27
Lượt xem: 6
Đêm dần buông xuống, bầu trời phía trên nhà hàng của Linh phủ đầy những đám mây đen nặng nề, như báo hiệu một điều gì đó sắp đến. Linh ngồi lặng lẽ bên cửa sổ, ánh mắt trầm ngâm nhìn ra khoảng vườn nơi những cây trồng đang rung rinh trong gió nhẹ. Cảm giác bất an từ cuộc gặp gỡ với người đàn ông bí ẩn vẫn còn đó, dai dẳng trong tâm trí cô.
Cô không thể phủ nhận lời cảnh báo mà hắn ta đã nói. Linh biết cây cổ thụ là thứ không bình thường, và dù chưa hoàn toàn hiểu rõ toàn bộ sức mạnh của nó, cô có thể cảm nhận được sức mạnh đó liên kết với mọi thứ xung quanh. Cây cổ thụ này không chỉ là một nguồn sinh lực cho đất đai mà còn là một mắt xích quan trọng trong thế giới mới đang hình thành sau sự hủy diệt.
Linh với tay bật bảng điều khiển của hệ thống bảo vệ. Trên màn hình hiện lên các chỉ số phòng thủ của nhà hàng, từ bức tường năng lượng bao quanh cho đến các biện pháp phòng thủ bên trong như cơ chế phạt tự động dành cho những kẻ gây rối. Tuy nhiên, hệ thống phòng thủ này chỉ hiệu quả khi đối phó với những kẻ xâm nhập bình thường, còn nếu thứ mà người đàn ông kia ám chỉ là một thế lực mạnh hơn, thì mọi thứ sẽ phức tạp hơn nhiều.
---
Minh và nhóm thợ săn tinh hạch vẫn chưa trở về. Linh bắt đầu cảm thấy lo lắng. Đêm nay họ đi xa hơn mọi lần để thu thập nhiều tinh hạch zombie, và cô lo lắng cho sự an toàn của họ. Dù Minh là người mạnh mẽ và giàu kinh nghiệm, nhưng Linh hiểu rằng mỗi lần ra ngoài đều mang theo rủi ro lớn.
Cô bật dậy, quyết định đi ra ngoài vườn để giải tỏa tâm trí. Ánh đèn yếu ớt từ nhà hàng chiếu lên những hàng cây, tạo nên bóng đổ dài u ám trên mặt đất. Linh hít một hơi sâu, mùi đất ẩm và cỏ cây xộc vào mũi, làm dịu đi phần nào cảm giác nặng nề trong lòng cô.
Cô dừng lại trước cây Thạch Lựu Linh Hồn, ngước mắt nhìn những quả thạch lựu đang bắt đầu phát triển. Cây này có vẻ như cảm nhận được nỗi lo lắng của Linh, từng chiếc lá khẽ đung đưa, như muốn an ủi cô. Linh đặt tay lên thân cây, cảm nhận nguồn năng lượng dịu dàng nhưng mạnh mẽ chảy qua lòng bàn tay cô.
"Chúng ta cần làm gì đây?" Linh thì thầm, như đang nói chuyện với cây.
Đáp lại, chỉ có tiếng lá cây xào xạc trong gió. Nhưng sâu thẳm trong lòng, Linh cảm nhận được một sự liên kết với tự nhiên, một sự cam kết rằng cô sẽ bảo vệ mảnh đất này, dù bất kỳ chuyện gì xảy ra.
---
Bất chợt, một tiếng động lạ vang lên từ phía trước nhà hàng, cắt ngang dòng suy nghĩ của Linh. Cô giật mình, quay người lại, đôi mắt sắc bén nhìn về phía âm thanh. Cô nhanh chóng bước vào nhà hàng, kích hoạt hệ thống giám sát.
Màn hình hiện lên cảnh tượng từ các camera xung quanh khu vực. Một bóng người lạ lấp ló ở gần cổng chính. Linh không khỏi căng thẳng. Cô tăng cường độ chiếu sáng ở khu vực đó, và hình ảnh hiện rõ hơn. Đó là một người phụ nữ, đứng cúi đầu với vẻ mệt mỏi, bộ quần áo rách nát và tay cầm một chiếc gậy gỗ, rõ ràng là vừa trải qua một hành trình dài đầy gian khó.
Linh thở phào nhẹ nhõm khi thấy đó chỉ là một người dân bình thường. Nhưng không để mất cảnh giác, cô mở khóa hệ thống cửa và bước ra ngoài để đối diện với người phụ nữ đó.
Người phụ nữ ngước nhìn Linh với ánh mắt đầy van xin. "Xin cô... tôi không có nơi nào để đi. Hãy cho tôi trú ngụ ở đây một đêm."
Linh quan sát người phụ nữ một lúc, rồi hỏi: "Bà đến từ đâu?"
Người phụ nữ thở dài, giọng khàn đặc: "Tôi... tôi trốn chạy khỏi một nhóm cướp. Chúng đã đốt sạch làng của tôi và tôi không còn gì nữa. Tôi đã đi suốt mấy ngày qua mà không có thức ăn hay nước uống."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/nha-hang-ky-dieu-manh-dat-cua-su-song/chuong-20-lua-chon-kho-khan.html.]
Linh cảm nhận được sự thật trong lời nói của người phụ nữ, nhưng cô vẫn giữ khoảng cách an toàn. "Bà vào đây, tôi sẽ chuẩn bị cho bà chút thức ăn và chỗ nghỉ."
Người phụ nữ nặng nề bước theo Linh vào nhà hàng. Linh chuẩn bị một bát cháo nóng với những nguyên liệu đơn giản, không phải là loại đặc sản có tác dụng chữa lành mạnh mẽ, nhưng đủ để hồi phục chút sức lực cho người phụ nữ.
---
MEOW
Trong lúc người phụ nữ ăn, Linh ngồi ở bàn đối diện, hỏi thêm: "Bà có biết gì về những kẻ đã tấn công ngôi làng của bà không?"
Người phụ nữ ngừng lại, ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi. "Chúng là những kẻ cướp, nhưng... có điều kỳ lạ. Chúng không chỉ muốn cướp lương thực hay của cải. Chúng nhắc đến một 'cây cổ thụ' nào đó. Tôi không rõ, nhưng chúng nói rằng cây đó chứa đựng sức mạnh có thể thay đổi cả thế giới."
Tim Linh đập mạnh. Cô lặng người đi trong giây lát. Người phụ nữ này, dù không biết gì nhiều, đã vô tình xác nhận một phần sự thật mà người đàn ông lạ mặt kia đã nói. Cây cổ thụ mà cô đang bảo vệ thực sự đang bị nhiều thế lực nhắm đến.
Linh cố giữ bình tĩnh, không để lộ bất cứ dấu hiệu gì. "Vậy bà định sẽ đi đâu sau này?"
Người phụ nữ lắc đầu, nước mắt lưng tròng. "Tôi không biết. Thế giới ngoài kia đã trở nên quá tàn nhẫn. Tôi chỉ muốn tìm một nơi an toàn để sống qua ngày."
Linh trầm ngâm, ánh mắt dịu xuống. "Bà có thể ở lại đây tạm thời. Tôi sẽ giúp bà tìm một nơi an toàn hơn khi tình hình ổn định."
Người phụ nữ cúi đầu cảm ơn, nước mắt rơi lã chã. Linh cảm thấy lòng mình chùng xuống, sự thương cảm tràn ngập. Cô hiểu rõ sự đau đớn khi mất mát mọi thứ, và trong thời kỳ mạt thế này, chẳng có nơi nào thực sự an toàn.
---
Đêm ấy, sau khi người phụ nữ đã nghỉ ngơi trong một phòng nhỏ, Linh ngồi lại trong phòng làm việc của mình, đối diện với những suy nghĩ rối bời. Cô biết mình không thể tiếp tục chờ đợi mà không làm gì. Những kẻ săn lùng sức mạnh của cây cổ thụ đang đến gần, và cô cần phải sẵn sàng.
Linh mở bảng điều khiển, kiểm tra lại lượng điểm tích lũy từ tinh hạch zombie mà Minh và nhóm thợ săn đã thu thập. Cô quyết định nâng cấp hệ thống phòng thủ của nhà hàng thêm một bậc, gia tăng sức mạnh của tường năng lượng và cạm bẫy bên trong. Nhưng liệu từng đó có đủ để chống lại những kẻ có ý đồ xấu?
Cô không còn thời gian để lưỡng lự nữa. Linh phải đưa ra quyết định nhanh chóng. Cô sẽ không chỉ bảo vệ nhà hàng của mình, mà còn bảo vệ những người xung quanh cô, những người tin tưởng vào nơi này như một chốn an toàn.
---
**Hết chương 20**