Từ hoàng cung bước ra, ánh nắng ấm áp thấm vào lòng người.
Thân Thành hẹn bọn ta đi uống rượu, hai người bọn ta một người ấp a ấp úng từ chối, một người thì nói tránh sang chuyện khác rồi bỏ chạy.
Ông ấy lập tức mất hứng cực độ: "Phải phải phải, hai người các ngươi đều có việc phải làm, chỉ có tên đại quê mùa ta đây là rảnh rỗi. Thôi vậy, ta đến tửu lâu ăn cái giò heo kho tương đây, mấy năm rồi chưa ăn, thèm c.h.ế.t ta rồi."
Trình Trạch Lệ và ta cùng về phủ tướng quân, lần này huynh ấy đến với danh nghĩa con rể để gặp Triệu quản gia, kể cho ông ấy nghe về những năm tháng Triệu Tuệ Thanh ở chiến trường oai phong lẫm liệt đến nhường nào.
Còn ta thì vội vã đi về hậu viện.
Ở đó có người vẫn luôn chờ đợi ta, cũng có người ta vẫn luôn nhung nhớ.
Mùa xuân tháng ba, cành liễu lay động.
Triệu Phùng Sinh mặc áo gấm xanh lơ, đang cầm một cuốn sách đọc say sưa.
Người trên đường như ngọc, công tử thế vô song.
Ta cắn môi, nỗi nhớ nhung hai năm nay không kìm được nữa.
"Triệu Phùng Sinh."
Ta gọi hắn, ba chữ này đã bao lần vô thức viết ra dưới ngòi bút của ta, người này lại bao lần đi vào giấc mơ của ta, khuấy động sự yên bình trong lòng ta.
Người nọ nghe tiếng động, quay người nhìn ta và Trình Trạch Lệ.
Hắn gỡ dải lụa thêu hai chữ "Bình An" che mắt xuống, đôi mắt hổ phách khẽ run rẩy, cuốn sách trong tay cũng rơi xuống.
"Lâm Chiêu Di."
Mỗi bước mỗi xa
Ta đến gần hắn, nóng lòng muốn xông vào lòng hắn, nhưng lại bị hắn đẩy ra.
Triệu Phùng Sinh chỉ vào Trình Trạch Lệ: "Tướng quân xuất chinh hai năm, thế mà lại mang về cho ta một gã trai hoang à!"
Ta nghẹn lời, ánh mắt liếc sang cuốn sách rơi dưới đất, chỉ thấy trang đầu tiên viết:
"Tướng quân từ chiến trường mang về một người, muốn ta nhường vị trí chính thất..."
Không phải, ta nói này Triệu công tử, chàng đang đọc loại sách gì thế này...
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-dau-xung-hi/chuong-22.html.]
---
Mắt Triệu Phùng Sinh đỏ hoe, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa ta và Trình Trạch Lệ.
Trình Trạch Lệ thấy hắn hiểu lầm, vội vàng muốn giải thích, nhưng bị ta ngăn lại.
"Huynh cứ đi làm việc của huynh đi." Ta vẫy tay ra hiệu cho huynh ấy rời đi.
Quay đầu lại, ta nhìn Triệu Phùng Sinh, trong lòng nổi lên ý trêu chọc.
"Aiz, hành quân tác chiến khó tránh khỏi cô đơn, ta liền..." Ta cố làm ra vẻ đau buồn, vẻ mặt áy náy tiến lên nắm lấy tay hắn, "Phu quân, chàng có bằng lòng... có bằng lòng chịu thiệt thòi một chút, để vị ca ca này vào cửa, làm ngoại thất của ta không?"
Triệu Phùng Sinh tặc lưỡi, rút tay ra, sự điềm tĩnh tự chủ trước đây cũng biến mất, vẻ bình tĩnh trước mọi biến cố cũng không còn, chỉ là không thể tin nổi nhìn ta, đôi mắt hổ phách tràn ngập tủi thân và khó chịu.
"Nếu chàng không bằng lòng, ta e là chỉ có thể hưu phu mà thôi..."
"Không được!" Triệu Phùng Sinh buột miệng nói ra, hắn nắm chặt dải lụa che mắt, sức mạnh lớn đến mức như muốn bóp nát nó.
Nhìn vẻ tiến thoái lưỡng nan của hắn, cuối cùng ta cũng cất đi ý đùa giỡn.
Hừ, coi như trả thù việc hắn lừa ta bị mù ngày trước.
Ta chui vào lòng hắn, hai tay vòng lấy cổ hắn, khẽ thì thầm bên tai: "Lừa chàng đó, trên chiến trường, ta chỉ nhớ đến chàng mà thôi."
Vành tai tóc mai kề sát nhau, tình ý dần nồng.
Cuối cùng hắn cũng thở phào nhẹ nhõm.
Đợi đến khi hiểu rõ thân phận của Trình Trạch Lệ, hắn lại cảm thấy ngượng ngùng vì sự lỗ mãng vừa rồi của mình.
Ta nhẹ nhàng hôn lên khóe môi hắn: "Vậy hay là, bây giờ chàng nói xin lỗi một tiếng nhé?"
Triệu Phùng Sinh lắc đầu: "Không vội, ta còn có chuyện quan trọng hơn phải làm."
"Chuyện gì thế?" Ta thắc mắc.
Hắn bế bổng ta lên, chậm rãi trở về phòng:
"Hầu hạ tướng quân."