Mặt  đầy tức giận:
“Em  điên ? Sao  đuổi bố ? Nhà cũ dỡ , họ  còn chỗ nào, chẳng lẽ em để họ  đường ngủ?”
 
“Người ngoài  thì ba  em  còn mặt mũi gì? Em  , nghĩ đến chúng  ?”
 
Giọng răn dạy nghiêm khắc đến mức    bật .
 
 thả lưng dựa  ghế sofa:
“Anh hai, em nhớ  lầm,  đầu tiên đuổi bố  về quê hình như   em?”
 
“Hồi  mới  con  mẫu giáo,  đuổi bố   đấy thôi. Giờ em  ,    chịu nổi?”
 
“Sao giống ! Anh là con trai, mâu thuẫn  chồng nàng dâu khó tránh,  ở giữa khó xử. Còn em là con gái, là cái ‘áo bông nhỏ’,   hiếu thảo chứ. Huống hồ, mười mấy năm qua, bố   vẫn  hài lòng, ở với em vui mà.”
 
“Em vì bố  còn bỏ cả chồng, còn đuổi   , giờ ầm ĩ thế , chẳng qua thấy tiền ít. Thế  nhé, chúng  là  em, cứ  thẳng, em  bao nhiêu?”
 
Anh ghé sát, giọng ngọt nhạt:
“Đừng  rùm beng, cứ , cũng    thương lượng .”
 
“Bố  mấy hôm nay ở khách sạn, họ chịu  quen , mệt mỏi lắm. Dù ,  mắt em cứ đón bố  về, chuyện khác chúng  bàn .”
 
“Bàn gì? Bố  ở với em mười năm, giờ tới lượt ở với  cả mười năm,  tới  mười năm, nếu còn sống thì  tính tiếp.”
 
Mặt  đỏ bừng,  tái xanh,  khó coi.
 
Anh cố kìm nén cơn giận, giọng vẫn giữ lý lẽ:
“Phan Phan, đừng quá đáng. Bao năm nay, thực  chỉ là nồi cơm thôi. Đừng tưởng chỉ  em hiếu thảo. Bố  ở nhà em,  giúp nấu ăn, dọn dẹp ? Em nghĩ kĩ , họ hưởng thụ   osin?”
 
“Còn tiền em bỏ , đó là tự nguyện! Ai bắt em đưa  du lịch? Ai bắt đóng bảo hiểm? Đó là việc em tự , chẳng sai gì cả.”
 
“Trước  em dỗ bố  lú lẫn, đòi để nhà cũ cho em, tụi  cũng đồng ý,  tranh giành.  giờ nhà giải tỏa, bố   bù cho hai chị dâu ngày xưa cưới chẳng đòi hỏi,  em  hiểu? Năm mươi vạn đó,   ít,   năm vạn, năm ngàn. Em lấy  còn đuổi bố , em nghĩ hợp lý ?”
 
  giờ  giỏi cãi.
 
Nên thường chỉ .
 
Bố chửi,  thở dài,  cũng nhẫn nhịn.
 
 một  dù nhu nhược đến , khi tuyệt vọng, khi lòng c.h.ế.t hẳn, cũng  rõ sự thật.
 
 mỉm :
“Nếu bố  giỏi ,  nấu ăn dọn dẹp, thì  chỉ để  em hưởng? Đến lượt  và  cả vui vẻ  chứ?”
 
“   , bố  ở nhà  mười năm, thì cũng nên sang nhà  mười năm, sang nhà  cả mười năm. Việc chia thế nào là chuyện của các , chẳng liên quan đến , cũng  cần bàn bạc với .
Còn về tiền đền bù ba triệu,  chỉ lấy năm mươi vạn, tính theo đầu  thì đó là phần  đáng  hưởng,  đến lượt  ở đây phán xét.”
 
“  hỏi  và  cả lấy phần của bố  thế nào, thì  cũng chẳng  quyền can thiệp chuyện  cầm phần của .”
 
 ngẩng mặt lên, nở một nụ  nhẹ.
 
“Còn chuyện dưỡng già,   từng   phụng dưỡng. Chỉ là     các  quá nhiều, nên giờ   dừng  chờ, chờ đến khi các  đuổi kịp mười năm đó,  hẵng  chuyện ba  cùng  phiên nuôi bố .”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/nha-cu-giai-toa-tien-chia-deu-cho-con-trai-ganh-nang-cho-con-gai/5.html.]
 
“Nếu  hai thấy   sai, cứ để bố  kiện , xem tòa phán thế nào. Bao năm bố  sống ở nhà ,  tiền  chi ,  đều  ghi chép,  chứng từ.”
 
Anh hai giận dữ bỏ .
 
Anh cả quả  hổ là  cả, vẫn giữ bình tĩnh.
 
Ba tháng ,  mới tìm đến .
 
“Em gái,   em    vô lý. Giờ em  căng như , chỉ vì  tổn thương quá sâu thôi.”
 
“Nói thật, chuyện bố  chia tiền đền bù đúng là  công bằng.    ? Thế hệ  nghĩ  ,  là con cái,   đổi . Thực   , em để tâm   vì tiền...”
 
“Anh cả, em để tâm chính là vì tiền.”
 
 ngắt lời, giọng điệu nhẹ bẫng.
 
Anh cả sững .
 
Miệng há ,  chẳng   gì.
 
 nhấp một ngụm  xanh.
 
Anh mới khẽ thở dài.
 
Anh kể ba tháng qua, lúc đầu bố    ở nhà hai , nhưng  đầy một tháng  xích mích với hai chị dâu.
 
Tới lượt sang nhà  hai,  hai đóng cửa giả vờ   nhà, nhất quyết  cho bố  .
 
Hết cách,  cả  thuê một căn nhà cho bố .
 
“Tiền thuê, điện nước, phí dịch vụ đều do một   trả. Bố  cách vài ngày  xin thêm tiền, chị dâu  thì gây sự với .”
 
“Anh khổ sở lắm.”
 
“Anh cả, chuyện đó  nên  với  hai. Nói với em thì thật chẳng liên quan.”
 
Không  đánh  , thì  chẳng thấy đau.
 
Đối với nỗi khổ của ...
 
 chỉ thấy nhạt nhẽo.
 
Khóe miệng  giữ nguyên nụ  hờ hững, mắt  đồng hồ.
 
 cũng bắt đầu   .
 
Nếu   vì  cả  nay đối xử với  còn , kể cả  khi rạn nứt vẫn  nặng lời,   chẳng  .
 
“Anh  tìm   , nhưng    , còn ...”